Thứ hỏi người quấn rèm,
Lại nghe Hải Đường vẫn như cũ.
Thật ư? Thật ư?
Phải chăng là hồng phai xanh thắm?
Là một ngày xuân, cảnh xuân thật đẹp.
Trì thượng hải đường lê, vũ tình hồng mãn chi.
Đêm qua mưa rơi gió thổi, lặng lẽ không ai để tâm, sáng sớm vừa lên xuân sắc đã nở rộ nơi đình uyển. Tựa nơi ngưỡng cửa phóng tầm mắt, thấy nội thị đang cúi đầu chắp tay, đứng ở nơi xa, dường như cảnh xuân trước mắt mà chẳng thể ngắm nhìn.
Đường Oanh đóng cửa sổ, ánh nắng sớm chiếu vào từ ấy cũng dần mỏng lại như sợi chỉ, cuối cùng tiêu tan. Thừa khi ngưỡng cửa chưa khép chặt, có cơn gió xuân se lạnh luồn qua khe hở, thoảng vào trong phòng kín, lướt qua chốn màn che trướng rủ. Màn tơ phất lên theo làn gió, nhìn thấy sau màn bức bình phong có bóng người đang thẳng lưng ngồi đó, yên lặng không nói, chỉ là đang từ tốn tháo trâm phượng.
Cửa sổ đã đóng chặt, người từ nơi ngưỡng cửa nhẹ bước tiến về phía bên giường, khẽ khàng vén bức màn tơ, lại ngồi xuống, cũng chẳng nói một lời. Nay cửa khép then cài, mưa gió đều đã bị chặn lại bên ngoài khung cửa, trong phòng chỉ còn lại yên lặng mà thôi.
Nhan Y biết Đường Oanh đã tới bên cạnh mình, cũng hoàn toàn ý thức được hai người đang làm gì, cũng biết tiếp theo mình nên làm gì. Biết, nhưng nhịp thở cũng không khỏi chậm lại đôi phần. Trâm cài trang sức đều đã được rút ra hết, mái tóc buông thả, xõa xuống dài đến ngang eo. Đường Oanh đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-do-ky-su/467160/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.