Ráng chiều dần buông, chân trời ngũ sắc
Ngoài Trường Nhạc điện đã có cung nhân quỳ gối chờ đợi.
Đường Oanh nhìn mà như không thấy, đi thẳng một đường vào trong, khi qua ngưỡng cửa vì quá vội vã mà mũi giày vấp phải khung gỗ. Nhẫn Đông vội vã đỡ lấy tay Hoàng đế, kinh hoảng thốt ra hai chữ: "Bệ hạ?"
Từ Cửu Cửu âm thầm cho người đi Cẩn Thân điện báo tin, Nhẫn Đông tuy đã biết nhưng vẫn là bị bộ dáng kia làm cho kinh ngạc. Sắc mặt Đường Oanh xám xanh, miện phục uy nghi cũng không còn chỉnh tề. Ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt Nhẫn Đông, rồi dừng lại ở nơi kia, chăm chú nhưng vô hồn, thoạt nhìn thực đáng sợ. Dường như là nàng tới nơi đây chỉ vì một người, nếu người ấy không còn ở đây nữa, linh hồn của nàng sẽ tan thành mây khói, tất cả sẽ chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Đường Oanh đứng thẳng dậy, buông tay Nhẫn Đông, rồi chầm chậm đi vào bên trong.
Bên giường Thái hậu có Y chính đang quỳ sẵn. Vai Y chính run lên, có lẽ đã run từ khi nghe tiếng chuông bạc vọng vào từ bên ngoài, mà giờ phút này Hoàng đế đã tới ngay trước mắt, hắn càng thêm khẩn trương hoảng loạn, lập tức dập dầu sát đất.
Trong điện không có ai lên tiếng, sự im lặng càng khiến lòng người thêm bất an.
Trầm mặc chốc lát, Đường Oanh quay lưng về phía Y chính, đứng nhìn vào trong giường, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Nàng uống thuốc của ai?" Ngữ khí bình tĩnh an ổn, Y chính khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-do-ky-su/467174/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.