Hai ngày này cô bé và Lăng Trạch khó chịu đến vò đầu bứt tai, suýt chút nữa còn không chịu được mà trộm thịt ăn.
Bây giờ còn có hộ gia đình nào nhẫn tâm nấu thịt lúc giữa trưa vậy, còn muốn để người ta sống hay không?
Trong lòng Lăng Tuệ cảm khái không thôi, mở ra cửa sân khép hờ-
Cô bé trợn mắt há hốc mồn nhìn chằm chằm Lăng Nghị trong sân, gió bắc thổi đến đầu tường khiến cho số tuyết chưa tan đổ rào rào đi xuống, anh trai cô bé mặc áo phanh n.g.ự.c ở trong sân chẻ củi, củi đốt chẻ xong chất đầy tường, sắp sửa cao hơn cả tường rồi...
Bỗng nhiên Lăng Tuệ hô to một tiếng: "Anh, dừng tay!"
Lăng Nghị nghe được âm thanh theo bản năng dừng rìu lại, xoay người nhìn qua.
Lăng Tuệ suýt chút nữa bổ nhào đến bên cạnh anh, cướp lấy cây gậy gỗ trong tay của anh suýt chút nữa khóc thành tiếng: “Anh, anh chẻ cây gậy của em làm gì!"
Dường như lúc này Lăng Nghị mới nhìn thấy thứ vừa rồi mình cầm trong tay chính là cái gì, anh cào cào đầu... nay giờ anh chẻ củi chẻ đến nghiện rôi, câm lấy củi gỗ liền chẻ đứt, thật ra cũng không nhìn kĩ xem thứ đang cầm là gì.
Lăng Tuệ cầm lấy cây gậy của mình, muốn khóc cũng khóc không xong, đây là cây gậy do đích thân cha làm cho cô bé, bây giờ cô bé không dùng được nhưng vẫn luôn không vứt đi.
Lăng Nghị ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Chị Lê Tử của mấy em đến, đang nấu cơm ở trong đó... ngửi mùi hình như là thịt?"
Lăng Tuệ mở to hai mắt nhìn, hoan hô một tiếng ném cây gậy ra chạy vào nhà bếp.
Trong nhà bếp, Lăng Trạch vừa vào cửa đã chú ý đến mùi hương phát ra từ nhà mình, cậu vừa mới nhâm nhi xong một miếng thịt kho tàu, sau đó nhìn Phó Lê cười ngại ngùng: "Chị dâu tay nghề thật tốt, đây là thịt kho tàu ngon nhất mà em từng ăn, mềm mại lại thơm ngon, ăn rất là ngon luôn."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.