“Thật ngọt." Lăng Nghị nói.
Phó Lê đỏ mặt, nhưng cô không nỡ đẩy anh ra.
Lăng Nghị say mê nhìn cô, con ngươi đen như mực.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ môi cô.
Cảm giác mềm mại như bông trên môi làm lòng Phó Lê nhũn ra, kẹo trong miệng dường như càng ngọt ngào hơn.
Lăng Nghị thấy cô ngoan như thế, ngoan ngoãn mặc anh làm gì thì làm, trong lòng chợt hoảng hết.
Có lẽ, anh có thể quá đáng hơn một chút?
Lăng Nghị há miệng thở dốc, anh ngậm lấy môi Phó Lê mà l.i.ế.m liếm.
Phó Lê nức nở một tiếng, cô xấu hổ nhắm chặt mắt. Trên môi vừa ngứa vừa tê, trái tim cũng trở nên hoảng loạn.
Cô đang ngậm đường, trước sau cũng không dám mở miệng ra, dường như cô sợ đầu lưỡi anh sẽ đi vào, lại dường như sợ viên kẹo kia sẽ rơi ra.
Lăng Nghị ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi l.i.ế.m liếm khắp nơi, giống như đang l.i.ế.m một viên kẹo ngọt.
Anh chưa từng nghĩ rằng, môi của người phụ nữ lại là thứ ăn ngon nhất trên thế giới này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-duyen-troi-dinh-to-uyen/1408223/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.