“Đường Tự. . . . . .” Tô Mạc Phi bỗng nhiên kéo tôi lại.
Tôi còn không kịp đáp lời anh, thấy hoa mắt, bỗng chốc hiện lên một mũi nhọn lạnh lẽo, đâm thẳng hướng về ngực Tô Mạc Phi.
Kiếm mạnh mẽ như ánh sáng, ngay tức khắc đã tới.
Tôi sợ tới mức trong lòng run sợ, thất thanh thét chói tai ra: “Không được, sư phụ!”
Mũi kiếm lạnh lùng tới gần!
Trong từng trận kinh hô, Tô Mạc Phi bình tĩnh xê dịch bước né tránh, chớp mắt tiếp theo, tôi không cần suy nghĩ vung trong tay đang nắm bắt gì đó ra ngoài, quấn quanh trên thân kiếm Huyễn Tuyết trong suốt.
Thân kiếm sáng long lanh cùng hỉ khăn quấn quanh dây dưa cùng một chổ, giống như một ngọn lửa bao vây lấy huyền băng, đẹp vô cùng.
Lâu Tập Nguyệt ngừng tay, im lặng nhìn tôi giữ chặt một góc hỉ khăn chậm rãi quỳ xuống.
Tôi để cái trán sát mặt đất, thật lâu không có nâng lên, dập đầu nói với hắn: “Sư phụ nếu muốn giết ta, đồ nhi tuyệt không né tránh; nhưng người nếu muốn đả thương hại Mạc Phi, đồ nhi tuyệt không bằng lòng”
Lâu Tập Nguyệt đang cầm thanh kiếm khẽ run rẩy một chút.
“Tiểu Tự”, khi Lâu Tập Nguyệt thốt ra tiếng nói vẫn ôn hoà như gió thổi qua mặt hồ: “Ngươi nói lo lắng Tô Mạc Phi, vi sư liền cho ngươi đến tự mình xác nhận, không đồng ý ngươi náo loạn đến tình trạng này.”
“Đồ nhi không có náo loạn” Tôi sống chết nhìn chằm chằm mặt đất, khàn khàn giọng đáp lời hắn, “Sư phụ đối Đường Tự có dưỡng dục chi ân,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-su-nhu-thu-da-kieu/168785/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.