Xe ngựa càng lúc càng đi xa, mãi cho đến khi không nhìn thấy được bóng dáng của Lâu Tập Nguyệt, tôi mới hạ mành, ngơ ngác nhìn về phương hướng của hắn. Nghĩ đến chuyện có thể nửa năm cũng không thấy hắn, tôi chỉ cảm thấy tim cũng có một khoảng trống rỗng. Tôi thậm chí có một xúc động, muốn Tô Mạc Phi dừng lại, đưa tôi quay lại, sau đó kéo hắn rời đi. Tôi không đi nơi Cô Tuyết Phong nữa, hắn cũng không cần vào Tĩnh Tâm trì, chúng tôi cùng nhau rời khỏi.
Nhưng, một chữ tôi cũng không nói, thậm chí cái gì cũng không làm.
Tính tình Lâu Tập Nguyệt, không thể giải thích bằng lời nói được, mà hắn cứ như thế kiên trì muốn chữa khỏi cho tôi, đây là phương thức xin lỗi. Nếu bây giờ tôi quay về, tôi không biết bản thân mình có thể tốt được thế nào, có thể suốt ngày ho khan hoặc hộc máu, cơ thể suy yếu cũng khiến cho chính bản thân tôi cũng cảm thấy bực bội.
Tôi ổn định lại suy nghĩ hỗn loạn này, ánh mắt nhìn thẳng về phương hướng phía trước, gió quất qua nâng rèm cửa lên thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy một góc áo màu xanh, đồng tử tôi run lên. Tôi nhích về phía trước, tới gần chổ Tô Mạc Phi lái xe, cố gắng bình tĩnh nói câu: “Tô công tử, lại nhờ huynh ra tay tương trợ, thật sự xấu hổ”. Sau, một giọng nói ôn nhuận không hề gợn sóng vang vào trong xe: “Đường cô nương không cần phải nói tạ ơn. Xưa nay cho dù người không quen biết, tại hạ cũng sẽ làm như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2593086/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.