:
Phảng phất như vừa rồi vị cao thủ vừa mới chế trụ nàng chẳng qua là ảo giác của nàng, tựa như đôi tay đẹp mắt đã chém Bạch Ưng thành vài khúc là giả, tất cả là ảo giác của nàng sau khi bị bệnh tỉnh lại.
Tựa như Cảnh Tri Vãn vẫn còn đứng ở chỗ kia, thoáng qua một cái đã chạy tới chỗ nàng, mau lẹ mà đáng sợ.
Gió đêm vẫn thổi tới, suy nghĩ hỗn loạn giống như cũng bị thổi đi, A Nguyên liền thanh tỉnh rất nhiều, vỗ vỗ đầu Tiểu Hoài để trấn an nó, mới vịn cây chậm rãi đứng thẳng lên, hướng Cảnh Tri Vãn cười cười, "Thân thủ của Cảnh Điển sử thật tốt! Thân thủ tốt! A Nguyên bội phục sát đất! "
Cảnh Tri Vãn cùng với con chim ưng hung mãnh kia, còn có tiểu cô nương tươi cười vui vẻ gấp trăm lần nàng, có lẽ cùng nàng không có quan hệ gì. Về phần những...ảo giác kia, có lẽ chẳng qua là bởi vì hắn đã từng thích chim ưng, và yêu nữ tử đó. Sau khi mất đi trí nhớ, nàng không hiểu rất nhiều việc, vậy thì càng không nên quan tâm nhiều hơn nữa. Về phần những câu đố kia..., có thể giải mã được thì sẽ giải mã, giải mã không được thì thuận theo tự nhiên, tuyệt sẽ không tự làm mình xoắn xuýt.
Bước ra ngoài, Cảnh Tri Vãn giống như đối lập với lúc trước, chẳng qua là hắn xoay người, tiêu sái nói: "Đi thôi! Tiếp tục tra án!"
A Nguyên đã tạm ổn định tinh thần, lại nhìn đôi tay trắng nõn của hắn, mới nói: "Được! Cảnh Điển sử muốn đi đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-the-hoan/20992/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.