Doanh trại Tây Điền là nơi của quân hộ, sự xuất hiện của Thẩm Gia Nguyên khiến vô số quan viên lớn nhỏ nhiệt tình như gặp người thân, nhưng ta có thể thấy họ sợ hắn.
Ai mà không sợ hắn chứ, Trường Ninh Hầu phủ đời đời công huân, tổ tiên từng có hai vị hoàng hậu, tam triều nguyên lão, lão hầu gia đã qua đời là trụ cột quốc gia, Thẩm Gia Nguyên hiện tại cũng là người có địa vị cao, trong cung ai không nể mặt hắn.
Ta bị hắn ôm xuống ngựa trước mặt mọi người, nên các quan viên và phu nhân của họ vô cùng nịnh nọt ta, một tiếng phu nhân, hai tiếng phu nhân, rước ta vào trong phòng.
Nếu Tần thị biết được, chắc chắn sẽ lột da ta.
Họ đối đãi ta rất tốt, nhiệt tình khiến ta ngỡ ngàng, nhưng ta sợ nói sai điều gì làm Thẩm Gia Nguyên phiền lòng, nên biểu hiện rất khiêm tốn.
Sau đó, mọi người nói chuyện cười đùa đều thoải mái hơn.
Ta ứng phó thấy hơi chán, không biết bao giờ Thẩm Gia Nguyên mới kết thúc cuộc thăm hỏi.
Có một phu nhân khá nhạy bén thấy ta mệt mỏi, liền nói rằng lát nữa sẽ sắp xếp một nghệ nhân đến chơi cổ cầm.
Ta đột nhiên nghĩ đến cửu tỷ của ta, triều đình có ba trại quân kỹ, trong đó có một trại ở Tây Điền, không biết tỷ ấy có ở đây không.
Nghĩ vậy, ta liền mở miệng: "Có nghệ nhân nào biết chơi không hầu không?"
Cửu tỷ của ta, từng một thân áo trắng, ôm đàn không hầu, nhan sắc khuynh thành, tóc dài tha thướt, một khúc không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-thiep-me-hoa/1159713/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.