Thiên Khải thai.
Thiên Âm không nhớ nổi mình đã đến đây bao nhiêu lần, nhưng nàng có thể chắc chắn, lần này là lần cuối.
Nàng còn nhớ rõ, sư phụ, phụ quân lịch kiếp ở đây, khi đó bốn phía đều là chúng tiên nhân ngồi quanh, nàng cầm tay Bạch Vũ ca ca, ngồi ở nơi cao nhất nhìn. Bây giờ, ở đây yên tĩnh đến vậy, trừ nàng ra, không bóng người nào khác.
Giờ Bạch Vũ ca ca đã phi thăng thành công, mà nàng… có lẽ, có lẽ còn có thể gặp y một lần.
Nghĩ như vậy, nàng lại khẽ cười, đúng là có lẽ… một chút, nàng cũng không bằng tu vi của Bạch Vũ ca ca.
Nhưng sư phụ, cứ xem như, xem như là một chút an ủi đi.
Nơi này tiên khí dày đặc bởi vì hằng năm đều nhận chín trọng thiên lôi, tiên khí giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào cơ thể, nhưng nàng lại không cảm thấy đau chút nào. Lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn khoảng không xung quanh.
Nhìn ngắm…
Thật lâu sau, nàng bỏ hài ra, đi chân trần lên giữa chính điện lạnh như băng, nhoẻn miệng cười, như hao hết khí lực toàn thân để có nụ cười đẹp nhất. Nàng đưa tay ra, cúi đầu hô một tiếng.
”Phụ quân, sư phụ”. Nàng cúi đầu, nắm chặt cây quạt trong tay, mở quạt ra, giọng nói đầy ý làm nũng: “Tiểu Âm múa cho hai người xem, được không, nếu múa không tốt cũng không được chê đâu”.
Nói xong nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bắt đầu nhảy múa, mỗi bước chân, mỗi cái xoay tròn đều như nhảy hết sức mình, giống như trút toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-tien-kho-cau/2351286/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.