Lúc Linh Nhạc tìm thấy Viêm Kỳ, y đang cẩn thận lau một cây đèn, hình thù kì lạ, phía trên có những đám mây di động, đầy linh khí. Y thấy lạ muốn mượn xem, tay vừa đưa đến không ngờ Viêm Kỳ lại tránh, còn đánh y một chưởng.
Y tránh không kịp, may mà đánh nhẹ, còn chưa bị thương, nhưng mà đúng là bị chọc giận rồi.
”Huynh làm gì vậy?Chỉ là một cây đèn thôi mà, gì mà kinh thế?” Họ cảm tình mấy trăm năm, giờ lại vì một cây đèn mà đánh y, đúng là không nói nổi.
”Đệ thì biết cái gì, đây là tụ hồn đăng”. Viêm Kỳ còn tức giận hơn, “Trong này có hồn phách của U Nhu, nếu nàng có việc gì, ta liều mạng với đệ”.
Linh Nhạc sửng sốt, mắt nhìn đến ngọn đèn kia, và cái tên đó: “U Nhu? Ai là U Nhu? Uổng công ta với huynh huynh đệ mấy trăm năm, chuyện lớn như vậy mà cũng giấu ta. Mau mau, nói xem là ai vậy? Hai người quen nhau thế nào, sao nàng lại ở trong đèn này?”
Viêm Kỳ quay phắt đầu nhìn y, vẻ mặt như thể nhìn thấy vật quý hiếm, “Đầu óc đệ bị hủy rồi à? U Nhu là ai cũng không biết? Giờ nàng có thể trở về, chuyện kia ta không truy xét nữa. Nhưng có chuyện ta phải nói rõ ràng, ta và Thiên Âm không có gì cả, sao đệ không chịu tin?”
”Thiên Âm?” Vẻ mặt Linh Nhạc mê man, đột nhiên cảm thấy không thở nổi, phút chốc lại biến mất, khiến y không hiểu nguyên nhân, y cười vô tâm vô phế: “Thiên Âm là ai? Được lắm, tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-tien-kho-cau/2351289/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.