Vừa rồi ta chỉ là bị giật mình, lúc này vết thương đã không còn đau lắm nữa, không có gì đáng ngại."
Để chứng thực mình không sao, Bành Vượng lưu loát đứng lên.
"Ngươi lại đây, cất kỹ con rắn này, để làm bữa ăn khuya tối nay."
Thấy Bành Vượng hoàn toàn không để ý, Hách Tri Nhiễm dứt khoát ngậm miệng lại.
Điều nên nói thì nàng đã nói hết, người ta không tin, nàng cũng không có cách nào.
Chỉ chờ những người này chủ động đến cầu xin mình thôi.
Lằng nhẵng theo đuôi không phải lối!
Hách Tri Nhiễm xoay người: "Nương, chúng ta trở về thôi!"
"Được, tất cả quay về." Mặc lão phu nhân ra lệnh một tiếng, toàn bộ nữ quyến Mặc gia trở về vị trí của mình.
Đã xảy ra chuyện như vậy, vừa rồi Hách Tri Nhiễm lại là người đầu tiên tìm được vị trí của con rắn kia, đám quan sai cũng định mắt nhắm mắt mở không truy cứu việc này nữa.
Mọi người vừa tìm chỗ ngồi xuống, thì Nhị tẩu đã đến bên cạnh Hách Tri Nhiễm, nói với giọng điệu áy náy: "Cửu đệ muội, đa tạ muội giúp ta, mới để ta tránh được nỗi đau da thịt."
"Nhị tẩu, chúng ta đều là người một nhà, giúp tẩu là việc nên làm mà."
"Ôi... Đều tại ta manh động, biết rõ mấy quan sai đó sẽ đánh người, vẫn không nhịn được muốn đi đòi công đạo cho điệt tử."
Hách Tri Nhiễm cũng phát hiện được, tính tình của Nhị tẩu này dễ xung động.
Tuy nàng không trách Tạ Phương, nhưng nên nhắc nhở vẫn phải nói.
"Nhị tẩu, hiện nay tình cảnh của chúng ta không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/696465/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.