Ngô Đồng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của anh. Khiêm nhường ư? Cả con người anh hòa lẫn vào bóng đêm, có chút gì đó dịu dàng.
Không, chắc chắn cô lầm ——
Đêm nay mọi thứ đều không phải là sự thật, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi!
“Nó ngủ rồi.” Ngô Đồng quay đầu tiếp tục bước đi, cô lên cầu thang, đi nhanh vào gian phòng trọ. Nhưng chợt dừng cước bộ.
Chết tiệt ——
Ngô Đồng cũng không biết nên mắng ai! Một lần nữa cô quay người: “Ngày mai Đồng Đồng không phải đi học, chắc nó sẽ thức muộn.”
Giọng cô đều đều. Hai người không nói gì với nhau, một trước một sau thẳng lên lầu.
Vừa nãy mới cùng con trai chung một chỗ, vậy mà giờ đây, Lệ Trọng Mưu càng không thể hiểu nổi hành động vô lý của mình.
Sự lặng yên cứ tiếp tục kéo dài, Lệ Trọng Mưu không thể nào nắm bắt được.
Cửa thang máy mở ra ——
Vừa vào nhà, mùi khói khét lẹt xộc tới.
Kèm theo cả tiếng hét chói tai của trẻ nhỏ!!!
Tiếng thét ấy đâm thẳng vào tai Ngô Đồng, từ bếp truyền đến! Cô chạy vội tới, hai đứa nhóc đang đứng ở cửa bếp, bên trong bốc cháy mù mịt, lửa nóng bốc lên ngùn ngụt.
Chị Mã Lệ từng thử tắt bếp nhưng không được, tay chân cô ấy cuống hết lên.
Đồng Đồng nghe thấy tiếng mở cửa, thằng bé nhìn Ngô Đồng liền chỉ vào bếp cầu cứu: “Mẹ! Mẹ, bếp…!”
Ngô Đồng đi vào bếp, vừa chạm vào công tắc, một ngọn lửa bỗng lao thẳng về phía cô.
Phía sau Trương Hàn Khả và Đồng Đồng thất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-lam-bach-sac/1898038/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.