Mười giờ tối hôm đó Lý Tân mới đến đón Lâm Y, sau khi vào đến căn biệt thự bí ẩn kia, vừa đẩy cửa phòng ngủ vào thì đã thấy người đàn ông từ phòng tắm bước ra, đầu tóc vẫn còn ướt đẫm nước, xem ra là vừa mới trở về.
Lâm Y lẳng lặng nhìn hắn, phía sau chiếc mặt nạ, đôi mắt lạnh lùng của hắn quét về phía Lâm Y, cũng không nói gì, chỉ bước nhanh về phía quầy rượu, lấy ra một bình, nhìn Lâm Y giọng trêu tức: 'Tối nay còn muốn uống rượu không?'
'Không cần đâu!' Lâm Y lắc nhẹ đầu.
'Sao vậy?' Khóe môi người đàn ông câu lên, 'Sợ gọi sai tên sao?'
Lâm Y đi đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy sau chiếc mặt nạ bạc. Dưới ánh sáng nhờ nhờ, thực ra cô không nhìn rõ gì hết nhưng lúc đó Lâm Y vẫn có cảm giác đôi mắt kia rất quen thuộc, khóe môi cô hơi câu lên nụ cười mang theo chút châm biếm: 'Anh tên là gì tôi cũng không biết, muốn gọi đúng tên quả thật có chút khó khăn!'
'Em muốn biết tên tôi sao?' Giọng người đàn ông mang theo chút ý cười.
'Ừm, anh tên là gì?' Lâm Y dí mặt sát mặt hắn, muốn dò xét chút biểu tình trong mắt hắn.
'Tên của tôi, mặt của tôi không phải ai cũng có thể biết đâu, bao gồm cả em!' Người đàn ông nhìn thẳng vào đôi mắt dò xét của Lâm Y, ngược lại còn có chút bức bách khiến Lâm Y không tự chủ được lùi lại một bước.
Cô không nói gì nữa, cũng thu hồi ánh mắt, đặt túi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634026/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.