Nhìn thấy Lãnh Nghị thoải mái thư thái ngồi đó, Lâm Y chợt thấy yên tâm rất nhiều. Cô chậm rãi bước qua ngồi xuống đối diện với hắn, ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông, ngũ quan như tạc, đường cong rõ ràng, tuấn mỹ mà lạnh lùng, khí thế bức người.
Khi Lâm Y quan sát hắn thì đôi mắt đen thâm thúy của người đàn ông cũng nhìn thẳng cô, hơi mỉm cười sau đó ấn một cái nút trên sofa, ngay lập tức một người áo đen bước vào: 'Lãnh tổng ...'
'Lên thức ăn đi ...'
Những món ăn tinh xảo rất nhanh đã được bày biện trên bàn, 'Ăn đi!' Lãnh Nghị lạnh nhạt nói.
'Ừ!' Vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng đột nhiên Lâm Y phát hiện không nói được gì cả, cô lặng lẽ gắp thức ăn, chậm rãi nhai nuốt, trong lòng thì cứ mãi suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục hắn thỏa đáng hơn.
'Em nói anh gặp nguy hiểm gì?' Giọng Lãnh Nghị chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, hắn dường như có chút không vui lại dường như có chút cười thầm.
Bàn tay cầm đũa chợt dừng lại, Lâm Y nhìn người đàn ông đối diện, lấy hết dũng khí nói: 'Ừm ... tôi nghe người ta nói ...' Câu nói chợt dừng lại, cô gái hít sâu cho chính mình thêm dũng khí, 'Có người ... hình như dự tính bắt cóc anh ...'
Cô dè dặt nhìn khóe môi người đàn ông câu lên một ý cười thật rõ ràng, giọng nói mang đầy trêu tức: 'Em đang lo lắng cho anh ...'
'Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634040/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.