Lâm Y ngạc nhiên nhìn đoàn người, cô quay đầu nhìn Lãnh Nghị như dò hỏi. Sự nhu hòa trên mặt Lãnh Nghị đã biến mất không chút tăm tích thay vào đó là sự lạnh lùng và sắc bén thường thấy, hiện ra rất rõ ràng trên gương mặt tuấn tú, hắn lạnh lùng nhìn đoàn người.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu đoàn người đã nhìn thấy Lãnh Nghị, trên môi ông lộ ra nụ cười ôn hòa, ông đẩy cửa rào, đi thẳng đến trước mặt Lãnh Nghị mới thân thiết kêu lên: 'Nghị ...'
'Chú!' Lãnh Nghị chỉ nhẹ câu môi nhìn người đàn ông trung niên mỉm cười. Người đó là chú của hắn, Lãnh Thành, ông vẫn luôn ở châu Âu, Lãnh Nghị không biết lần này vì sao ông lại đột ngột xuất hiện ở nơi rừng sâu núi thẳm này.
Chú? Lâm Y ngẩn người nhìn người đàn ông trung niên kia rồi nhẹ nhẹ định rút tay khỏi bàn tay Lãnh Nghị đang nắm chặt kia nhưng Lãnh Nghị chẳng có chút nhượng bộ nào, ngược lại càng nắm càng chặt ...
Ánh mắt ôn hòa của Lãnh Thành nhìn về phía Lâm Y, ánh mắt mang theo chút dò xét, ông cười nói: 'Cô là Lâm tiểu thư?'
'Đúng vậy ... chào chú!' Lâm Y mỉm cười với ông, lễ phép cúi đầu chào, trong lòng không ngừng thấp thỏm phập phồng, ông ta sao lại biết mình chứ?
Lãnh Thành mỉm cười gật đầu, ông lại chuyển mắt về phía Lãnh Nghị: 'Nghị, nghe nói hai hôm trước con gặp nguy hiểm, bà nội với mẹ con rất lo lắng nên đặc biệt bảo chú trở về xem sao ...'
Lãnh Nghị thoáng chau mày, ánh mắt sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634056/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.