'Nghị nhi, đừng đi!' Lý Uyển gọi với theo Lãnh Nghị, bước chân của hắn chỉ thoáng dừng lại rồi lại tiếp tục bước, mặt Lý Uyển cũng sầm xuống nhưng cũng đành chịu, đứa con trai này không phải là muốn khống chế là được.
Cho đến khi Tương Mân đứng bên cạnh lên tiếng: 'Nghị nhi, cháu đợi đã!' thì Lãnh Nghị mới mím môi, ngừng bước chân. Tương Mân đi đến trước mặt Lãnh Nghị, mỉm cười, 'Nghị nhi, chúng ta lần này đến không phải là vì làm khó cháu ... những lời mẹ con nói đều là lời nói thật cả, sớm muộn gì cháu cũng phải cho Lâm Y biết, dù sao cũng không thể giấu nó mãi, đúng không?'
Đạo lý này Lãnh Nghị sao lại không hiểu chứ, chỉ là hắn không tìm được cơ hội thích hợp để nói với Lâm Y mà thôi, hắn không muốn làm tổn thương cô nhưng xem ra giờ này mọi người đã làm đảo lộn kế hoạch của hắn cả, Lâm Y bị tổn thương là điều không thể tránh khỏi rồi!
Hắn biết lần này mọi người đến đây đột ngột như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì hay ho xảy ra, hiện giờ quả nhiên đã chứng thực dự đoán của hắn!
'Nghị nhi, có thể nói cho bà nội nghe dự định của con không?' Thấy Lãnh Nghị trầm mặc không nói, Tương Mân lại hỏi tiếp.
'Bà nội', Mặt Lãnh Nghị lộ vẻ quả quyết, 'Cháu sẽ không từ bỏ Y Y, cho dù không thể cho cô ấy danh phận cháu cũng không định từ bỏ cô ấy ... để cô ấy không danh không phận đi theo cháu, cháu biết sẽ rất ủy khuất Y Y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634115/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.