Lãnh Nghị nhìn chằm chằm Lâm Y, chừng như muốn đem cô khảm vào cốt tủy của mình, căn phòng lại chìm vào im lặng, chỉ có tiếng mưa tí tách đập vào khung cửa sổ, thật lâu thật lâu, giọng trầm trầm của Lãnh Nghị mới vang lên, từng chữ từng chữ một, giọng hắn không lớn nhưng nghe rất rõ ràng: 'Bởi vì, anh thiếu người khác một lời hứa hẹn!'
Hàng mi dài của Lâm Y giật giật, cô mở to mắt nhìn Lãnh Nghị, trong đáy mắt hắn chừng như có một nỗi thê lương, lại như có một loại bất đắc dĩ, hoặc là một loại mờ mịt, Lâm Y mấp máy cánh môi khô rang, rốt cuộc bật ra mấy chữ: 'Lời hứa gì?'
'Cưới cô ấy làm vợ!' Giọng Lãnh Nghị thật đạm mạc.
Trái tim Lâm Y đập lỡ một nhịp, đầu bắt đầu vọng đến những tiếng ong ong, cô mím môi, nhìn Lãnh Nghị giọng nhỏ xíu: 'Cô ấy là ai? Họa Nhi?'
Lãnh Nghị không trả lời, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Y ... Lòng Lâm Y quặn đau, đáy mắt sự thất vọng và buồn bã cuồn cuộn như sóng triều, mũi cũng ê ẩm chua xót, cô chợt bật cười, tiếng cười có chút khổ sở: 'Vậy anh đi cưới cô ấy, để cô ấy giúp anh sinh con thôi ...'
Mắt Lãnh Nghị xao động dữ dội, Lâm Y thấy hắn cắn chặt khớp hàm, trên gương mặt tuấn mỹ như phủ một tầng mây đen, chừng như một trận cuồng phong sắp đến; Lâm Y dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lãnh Nghị vẫn không nói tiếng nào, thân hình cao lớn chợt đứng bật dậy, sải những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634119/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.