Kéo va li hành lý, cùng túi lớn túi nhỏ đi xuống lầu, ngày đầu đông trời tối rất mau, lúc này màn đêm đã dần buông xuống, trời lại lất phất mưa càng khiến cho không khí thêm lạnh.
Đứng ở trước cổng khu nhà trọ, Lâm Y ngẩng đầu nhìn mưa lất phất rơi trên đầu mình, bình thường cô rất thích mưa, đứng ở cửa sổ nhìn ra màn mưa lất phất ngoài trời luôn khiến cô có một cảm giác an toàn, thỏa mãn nhưng hôm nay, rõ ràng mưa làm khó cho cô, cô không có tay nào để che dù, hơn nữa mưa khiến cho tâm tình của cô càng thêm thất lạc, cô đơn ...
Thoáng do dự đứng đó một lúc rồi Lâm Y cắn môi, mang theo hành lý đi vào màn mưa, để mặc những giọt mưa lất phất quét qua thân thể đơn bạc, mảnh khảnh của mình, một trận gió thổi qua, Lâm Y nhịn không được thoáng rùng mình ...
Nơi cửa khu nhà trọ có một phòng bảo vệ, người bảo vệ đang lười nhác dựa lưng vào ghế uống trà, nhìn mông lung ngoài cửa tiểu khu, người đến người đi --- ở những khu nhà trọ kiểu cũ thế này, phòng bảo vệ thực ra chỉ là để trang trí thôi.
Lâm Y đặt hành lý ở phòng bảo vệ, nhờ anh ta trông hộ cho một lúc còn mình thì chạy ra ngoài đón taxi, đây vừa lúc giờ cao điểm tan tầm, muốn tìm một chiếc taxi thật không dễ dàng. Lâm Y sốt ruột đứng bên đường hết quay sang trái lại quay sang phải, mưa nhỏ nhưng cũng đủ làm ướt hết tóc cô, dưới ánh đèn đường, những hạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634167/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.