Vì tìm cách giúp cho hai người, Lâm Y suy nghĩ hồi lâu mới gọi điện thoại cho Lăng Nhất Phàm nói dối rằng Mễ Lệ bị xe đụng phải, đứa bé trong bụng có thể sẽ không giữ được, bảo hắn lập tức đến bệnh viện một chuyến; cô muốn nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Nhất Phàm, muốn nhìn thấy sự khẩn trương nơi hắn, cô muốn tự thân Lăng Nhất Phàm hiểu được, không phải hắn không thương đứa này, chỉ là nhất thời nghĩ không thông suốt mà thôi!
Quả nhiên sau khi Lăng Nhất Phàmnhận được điện thoại của Lâm Y cả người như dại ra sau đó điên cuồng chạy tới bệnh viện...
Lăng Nhất Phàm cắn môi không nói gì, bên tai lại vang lên giọng nói suy yếu của Lâm Y, 'Lúc em đến đây, suýt nữa Mễ Lệ đã thật sự tiến hành phẫu thuật rồi, anh có biết lúc em kéo cô ấy ra khỏi đó cô ấy khóc đau lòng đến cỡ nào không?... Còn em nữa, Nhất Phàm, thấy hai người như vậy bảo em làm sao yên lòng cho được...'
Vừa nói đến đây dạ dày lại bắt đầu cuộn lên, Lâm Y lần nữa ôm lấy ngực, thở từng ngụm từng ngụm lớn.
'Y Y, em ra khỏi đây đi, ở đây không khí không tốt lắm...' Lăng Nhất Phàm chau mày, nhất thời cũng không biết làm sao cho phải.
'Anh hứa với em đi, Nhất Phàm...' Lâm Y hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong dạ dày xuống.
'Được được được, anh biết rồi!' Lăng Nhất Phàm dịu giọng nói, 'Anh biết mình nên làm sao, yên tâm đi!'
Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi phòng vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/419441/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.