Phương Hân vỗ tay cười, giọng cực kỳ thần bí, 'Vậy... liệu có phải là Lãnh tổng cố ý để cá lọt lưới hay không?'
'Chắc... chắc là không đâu!' Sóng mắt Lâm Y xao động dữ dội, cô phiền não cầm văn kiện trên bàn định xem thì lại bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, dạ dày nôn nao, xem ra hôm nay không làm được gì hết rồi! Lâm Y chau mày buông xấp văn kiện xuống.
'Lâm Y, nếu thực sự thấy không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi, công việc ở đây để chúng tôi làm, xong việc sẽ báo cáo lại với cô!' Thấy Lâm Y lộ vẻ không thoải mái thật sự, Tiểu Mạn chu đáo đề nghị.
Lâm Y suy nghĩ giây lát rồi rốt cuộc đồng ý, 'Vậy cũng được, chiều nay mình về sớm nghỉ ngơi, có chuyện gì thì mọi người gọi điện thoại cho mình...'
Dặn dò xong Lâm Y rời công ty về nhà, là Lãnh Nghị cho xe đến đón cô về, lúc nghe được Lâm Y muốn về nhà sớm nghỉ ngơi thì vui khôn xiết.
Lúc Lâm Y xuống xe, quản gia Trần Thế đã đứng đón ở thềm, ông ta mỉm cười khom người chào Lâm Y, 'Thiếu phu nhân, hôm nay cô về sớm vậy?'
'Ân, hơi mệt một chút nên muốn về sớm nghỉ ngơi!' Lâm Y mỉm cười với ông rồi bước nhanh vào trong.
Quản gia đi theo phía sau Lâm Y vừa đi vừa hỏi ý, 'Thiếu phu nhân, lúc này má Lâm đang giúp cô thu dọn phòng ốc, cô có muốn ngồi ở phòng khách chờ một lát hẵng lên không?'
'Không cần đâu, bà ấy cứ làm việc của mình, tôi muốn nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/419448/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.