Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Lời của Tiêu Mạc Ngôn khiến VAN tức đến đen mặt, nhưng không nói được câu nào, chỉ có thể tức giận nhìn cô.
Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười, cầm tách cà phê lên, chậm rãi thưởng thức .
"Tiêu tổng nhất định phải nhúng tay vào chuyện này sao? "
Sao Tiêu Mạc Ngôn có thể không nghe ra từ "Tiêu tổng" của VAN mang theo ý uy hϊế͙p͙, cô đặt tách cà phê trêи tay xuống, mỉm cười với VAN.
"Anh đang dọa tôi? "
Mắt VAN hơi giựt, suy nghĩ hồi lâu, nói:
"Tôi và Tiêu tổng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào, chỉ hy vọng nước sông không phạm nước giếng, đừng can thiệp chuyện của nhau. "
"Vẫn muốn đe dọa tôi sao~"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn VAN, cười nhẹ.
"Anh biết không, tôi ghét nhất bị uy hϊế͙p͙, đặc biệt là cái loại không biết tự lượng sức, hèn mạt. "
"..."
Giọng điệu Tiêu Mạc Ngôn thay đổi, cả người trở nên gan góc hơn. Thấy nụ cười trêи mặt Tiêu Mạc Ngôn dần tắt, thay bằng vẻ mặt hung ác, lòng VAN hơi hoảng loạn, nhưng vẫn ra vẻ trấn định:
"Cô và Claire là bạn học, chúng ta cũng vậy, không cần phải phá vỡ mối quan hệ đó. "
Tiêu Mạc Ngôn không chút cảm xúc nhìn VAN, giờ cô đã nhìn ra, giờ hắn đã hoàn toàn là một kẻ xa lạ. Nếu nói cô không cảm thấy VAN thay đổi, là đang tự lừa dối mình, dù sao thời đại học, họ cũng từng vui vẻ cùng nhau uống trà chiều, tán gẫu, cô còn từng chứng kiến tình của hắn và Claire, nhưng giờ vật còn người mất, xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-ly-nguyet/2159498/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.