Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
VAN rời khỏi rồi nhưng Nhan Tịch vẫn ngồi im lặng trêи sô pha, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Mẹ Nhan từ phòng ngủ ra, thấy Nhan Tịch như vậy, đôi môi khẽ mím.
"Ai vậy? "
"Dạ đồng nghiệp. "
Nhan Tịch đáp, nàng không muốn khiến mẹ Nhan lo.
"Bọn con có chuyện gì hả? "
Nhan Tịch gật đầu. Mẹ Nhan nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, thở dài.
"Con từ nhỏ đến giờ vẫn vậy, ngoài mặt lúc nào cũng vui vẻ, nhưng có chuyện gì quan trọng cũng giấu không cho ai biết, ngay cả với ba mẹ cũng vậy. "
"Mẹ, con không sao mà..."
Nghe Nhan Tịch giải thích, mẹ Nhan gật đầu.
"Mẹ tin con, nhưng Nhan Nhan à, đừng tự hành hạ bản thân mình, được không? "
Nhan Tịch gật đầu, nhìn mặt mẹ Nhan, sống mũi nàng hơi cay. Tại nàng vô dụng, lớn vậy còn phải để mẹ quan tâm.
"Lát ngủ sớm một chút. "
Mẹ Nhan thở dài, quay lại phòng. Nhan Tịch vẫn ngồi ở sô pha, cau mày lo lắng. Tình hình cụ thể của VAN nàng chưa hiểu rõ, nhưng hắn đã dám nói ra năm ngày, chứng tỏ hắn nhất định sẽ hành động, và tất nhiên mũi giáo sẽ chỉa về phía cha nàng. Không thể quả quyết mạo hiểm như vậy. Cũng tuyệt đối không thể tổn thương Claire, Nhan Tịch rơi vào tình thế khó xử. Suy nghĩ chốc lát, trong đầu hiện ra một người, bây giờ cũng chỉ có cô ấy mới có năng lực có thể giúp nàng, Nhan Tịch thở dài, cầm di động lên.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Nhan Tịch vừa định nói lên tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-ly-nguyet/2159497/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.