Trông thấy thái độ của Võ Thiện Nhân, Như Ý ngạc nhiên: “Tôn chủ, người vì sao lại kích động như vậy?”
Võ Thiện Nhân khoa chân múa tay, đắc ý bảo: “Như Ý, ta có nói nàng cũng không hiểu đại nghiệp trong lòng ta đâu!”
Cát Tường bỗng thốt: “Tôn chủ, người vừa nói là muốn mở thanh lâu sao? Vậy thì lúc đó chị em Cát Tường có thể thoả mái ra vào rồi!”
Võ Thiện Nhân giả tảng đáp: “Khục khục… Đúng vậy… Đúng vậy…!”
Trong đầu hắn nhanh chóng vẽ lên một kế hoạch, ban đầu là mở một đại thanh lâu, sau đó kéo bọn cung nữ đến đây, biến nó thành chốn phồn hoa bậc nhất Mê Linh thành.
Như vậy thì vừa có thể giúp cho chúng nữ có cơ hội rèn luyện, giao lưu với thế giới bên ngoài, cũng vừa là cơ hội để hắn kiếm tiền, giải quyết được vấn đề về khối lợi tức mười năm sau.
Đây chính là một công đôi việc! Càng nghĩ, Võ Thiện Nhân càng thấy chí lý.
Nếu Hồ Tâm trên trời có linh, biết được thằng đồ đệ trời đánh lại có suy nghĩ biến Vạn Hoa Cung thành chốn lầu xanh thì nhất định sẽ đội mồ sống dậy mà bóp cổ hắn!
Bỗng Võ Thiện Nhân khoát tay cười nói: “Như Ý, Cát Tường, ta đói bụng rồi! Chúng ta mau đi kiếm gì đó ăn thôi! Ha ha ha…”
Di chuyển qua khu vực khác, chẳng bao lâu đập vào mắt là hai hàng quán xá khang trang sạch sẽ, Võ Thiện Nhân liền chọn đại một căn tửu lầu rồi thuận chân tiến vào.
Bên trong hiện có năm, sáu vị khách.
Võ Thiện Nhân không mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-manh-dai-de/1862047/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.