Đêm mưa, mưa bụi mịt mờ như nước mắt thiên sứ phiêu đãng bay ở giữa nhân gian tịch mịch; đèn đuốc như ẩn như hiện trong cơn mưa có vẻ hơi mê mang, lốm đa lốm đốm.
Trần Bình đứng ở cửa bệnh viện, nhìn bình thuốc trong tay đến xuất thần, một giờ trước, tổng giám đốc không để ý thân thể khó chịu, cố chấp khư khư yêu cầu xuất viện, vôi vàng đến mức quên cầm cả đơn thuốc bác sĩ kê cho.
Nhìn công dụng của bình thuốc: chủ yếu dùng cho người có thai kỳ thiếu sắt thiếu máu...!Trần Bình nhếch miệng cười khổ, hóa ra tổng giám đốc mang thai, vội vàng xuất viện như vậy nhất định là muốn mau mau chia sẻ niềm vui trong đời cùng với cha của đứa nhỏ!
Mưa vẫn như cũ, giọt mưa bay vào cơn xoáy nước, tạo thành những lăn tăn rung động.
Suy nghĩ của Trần Bình cũng theo cơn mưa phùn rả rích, trôi đi thật xa.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp tổng giám đốc, cũng là một ngày gió táp mưa sa...!
****
Birmingham, Nước Anh.
"Bà chủ, xin đừng đuổi tôi đi.
Ngày mai, ngày mai sau khi nhận tiền công tôi nhất định sẽ trả đủ cho bà tiền thuê nhà khất nợ!" Trần Bình vừa thu thập hành lý bị chủ nhà ném lung tung, vừa đau khổ khẩn cầu.
Chủ nhà cay nghiệt nheo đôi mắt xanh, giọng the thé: "Cút ngay! Bọn ngoại quốc mạt hạng, phòng này được người khác thuê rồi, mày cút được bao xa thì cút ngay cho tao!" Vừa dứt lời liền ném rương hành lý cũ nát của Trần Bình ra ngoài cửa sổ, quần áo có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-nien-tu-thuy/1788389/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.