"Tại sao đột nhiên lại không nói gì?" Cảnh Hàm U kéo tay nàng.
Thần Nhứ hoàn hồn, cười lắc đầu, cầm chén trà trên bàn lên mà uống một ngụm. Trà ở đây đương nhiên không bằng trong hoàng cung, uống rất chát miệng. Thần Nhứ cũng không để ý. Hoàng cung có cái xa hoa của Hoàng cung, nhưng dân gian lại có sự tự do ở dân gian. Nếu có thể không mang thù nước hận nhà, phải lá mặt lá trái với kẻ địch, nàng tình nguyện chỉ làm một người phụ nữ bình dị.
Đồ ăn chưa lên hết đã thấy một lão già dẫn một cô bé mười sáu mười bảy tuổi đi đến ca hò xin ăn. Xem ra là một gánh hát rong. Khi đến xin bàn của Thần Nhứ và Cảnh Hàm U, Cảnh Hàm U không nói gì, Thần Nhứ lại thuận miệng mà yêu cầu "Thu lệnh Khúc (1)".
(1) Thu lệnh Khúc (秋令曲) - Khúc vịnh tiết Thu
Lão già vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, nhìn nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói: "Vị tiểu thư này, khúc này không xướng được đâu."
Thần Nhứ nhẹ nhướn mày: "Tại sao không xướng được?"
Lão gài nói: "Đây là ca khúc của nước Dịch. Bây giờ không còn nước Dịch, trong triều đã sớm có quy định rằng không được xướng ca khúc nước Dịch ở bất cứ tửu lâu trà quán nào nữa, vi phạm sẽ bị báo quan!"
Thần Nhứ thật sự không biết quy định này. Nàng nhìn sang Cảnh Hàm U bên cạnh, cười nhạt: "Nước Dịch mất rồi, ngay cả bài ca dân gian này cũng không cho hát nữa. Nước Lịch các người đang sợ hãi cái gì đây?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-quang-nhap-hoa/2502316/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.