Hai người đang ăn, ngoài cửa có tiếng bước chân lộn xộn. Không lâu sau, một đám người đi lên lầu, tiền hô hậu ủng mà vây quanh một người. Người này tuổi tác rõ ràng lớn hơn đám người chung quanh rất nhiều, đang vênh váo tự đắc mà hỏi: "Người đó ở đâu?"
Có người chỉ về bàn Thần Nhứ. Người kia nhìn qua, ánh mắt lập tức thay đổi. Gã tưởng rằng mình hoa mắt, liền dụi dụi mắt mà nhìn lại, đúng là Nhu Gia Công chúa. Gã lập tức quỳ rạp xuống đất: "Thuộc hạ Phó sứ Đoàn luyện - Mạnh Vân Sinh, tham kiến Nhu Gia Công chúa. Công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế."
Cảnh Hàm U vừa nhìn người này lại không nhận ra. Nghĩ rằng chỉ là một Phó sứ Đoàn luyện, cũng chẳng phải chức quan lớn gì, nàng không nhận ra cũng bình thường. Nhưng đã là người của Phi Vân Kỵ nhất định phải biết nàng là kẻ thống lĩnh.
"Mạnh Vân Sinh, ta cũng chẳng biết tự khi nào Phi Vân Kỵ của ta đã có hạng quan ỷ thế hiếp người như ngươi?"
Mạnh Vân Sinh bị dọa cho phát sợ. Cảnh Hàm U trị quân nghiêm ngặt có tiếng, nếu mà rơi vào tay người, mình không chết cũng sẽ bị lột da. Vì vậy gã vội vàng nói: "Công chúa minh giám, thuộc hạ cũng không rõ ràng việc này. Chẳng qua là do đứa cháu trai không nên thân kia của thuộc hạ giở trò, nói ở đây có gian tế nước Dịch. Thuộc hạ tin là thật, vậy nên mới đến đây."
Cảnh Hàm U còn chưa lên tiếng, Thần Nhứ đã nói: "Gian tế nước Dịch? Là chỉ ta à?"
Mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-quang-nhap-hoa/2502317/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.