Từ khi đỗ cử nhân tới nay, ngày nào cũng có người cầm danh thiếp tới bái phỏng, thậm chí còn có người tới làm mai, cửa nhà Hà gia sắp bị đạp hỏng rồi. Cao Thụy Thành xã giao qua lại đến mất hết kiên nhẫn, vội vàng từ biệt cha con Hà Hoán Đình, chuẩn bị về quê. Hà Hoán Đình giữ mãi không được, liền thuê cho Cao Thụy Thành một trưởng tùy (người hầu việc được quan phủ thuê) , để cậu kèn trống hồi hương. Nhưng Cao Thụy Thành về quê cốt để tìm sự yên tĩnh, nào muốn phô trương lãng phí như vậy, vội vàng từ chối. Sau cùng vẫn thuê xe ngựa, cùng với Lục Chùy Tử xách hành lý, và một số đặc sản bản địa mua về làm quà cho gia đình, chậm rãi khởi hành về quê.
Giờ đang là mùa thu, trời cao gió lộng, xe ngựa đi trên đường cái rất nhanh, chỉ một ngày đã tới thôn nhỏ cách thành Ký Châu trăm dặm. Ngồi xe ngựa cả ngày, Cao Thụy Thành cảm thấy xương cốt rã rời, đến nơi cũng mặc kệ sạch hay không sạch, vội vàng tìm một quán trọ để ở. Vừa vào phòng, cậu liền cởi tất và áo ngoài, không có hình tượng nằm phịch xuống giường, chẳng muốn động đậy.
“Có muốn ăn cơm luôn không?” Lục Chùy Tử có sức khỏe tốt hơn, ngồi xe ngựa cả ngày vẫn không hề hấn gì, vẫn ra sức sắp xếp đồ đạc.
Cao Thụy Thành từ từ nhắm mắt, nói: “Chùy Tử ca ăn trước đi, ta muốn nằm một lát.”
Thấy Cao Thụy Thành mệt như vậy, Lục Chùy Tử không làm phiền cậu nữa, ra ngoài đi dạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-thuy-kim-trieu/275746/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.