Hắn biết làm vậy là sai lầm.
Ngày đó, Đàm Trọng Hải vì giúp hắn mới làm rơi cái ví, vậy mà hắn lại đi trộm cái ảnh quan trọng nhất với người ta.
Nhưng nội tâm hắn có cái gì đó kháng cự, làm cho hắn không muốn đem cái ảnh trả lại cho Đàm Trọng Hải.
Hắn… tuyệt không trả lại.
Mặt khác, đối với việc bị Đàm Trọng Hải bỏ quên, làm cho hắn vô cùng thất vọng, bởi vì với bề ngoài thanh tú của hắn, bất luận nam nữ chỉ cần gặp qua hắn một lần, đều vô cùng ấn tượng mà nhớ mãi không quên.
Nhưng, Đàm Trọng Hải lại…
Vừa nghĩ đến ánh mắt xa lạ của hắn lúc đó, trái tim Cốc Diên bỗng dưng trầm xuống.
Nhưng hắn cũng không có ý định xoá đi cái tình cảm khát khao đang âm thầm bùng cháy trong trái tim này.
Bởi vì vị đồng nghiệp tên Chiêm Nghị Hành kia đã thiện ý yêu cầu, cho nên bây giờ mỗi lần đưa hoa đến công ty Uy Thịnh, hắn đều tới phòng kinh doanh, còn thường xuyên mang ít điểm tâm, lễ vật đến cảm ơn Đàm Trọng Hải, đương nhiên, không thiếu phần của Chiêm Nghị Hành.
Bình thường, sau khi hắn đưa đồ cho Đàm Trọng Hải xong đều lập tức quay đầu trò chuyện với Chiêm Nghị Hành mấy câu, rồi rời đi luôn, cố gắng không phiền nhiễu đến công việc của bọn họ.
Đứng ở hành lang chờ thang máy, hắn luôn ảo tưởng Đàm Trọng Hải sẽ thưởng thức đồ ăn hắn làm như thế nào, tâm lý hắn liền cảm thấy vô cùng thoả mãn, mặc kệ việc mỗi khi hắn đưa đồ cho Đàm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luyen-nhan-thu-dai-ky/810752/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.