Minh Húc thấy Triều Ca vui vẻ đồng ý, hắn có chút không yên lòng, vươn tay dùng sức véo má Triều Ca.“Nàng đã nhớ kỹ lời ta nói chưa?”
Triều Ca bị véo đau, nàng vội vàng gật đầu.“Ta nói cái gì?”
“Ngươi nói ta phải lấy được tín nhiệm của hắn, nhịn thêm vài ngày nữa.” Minh Húc nổi điên cái gì, ngược đãi nàng như vậy! Còn véo mặt nàng, tức chết đi được!
“Ta biết tới bây giờ nàng đều không nhớ rõ lời ta nói với nàng!” Minh Húc xuống tay nặng hơn một ít, trong ngữ khí cũng mang theo một tia tức giận.
“Ngươi vừa nói một câu, rõ ràng là câu này!”
“Ai hỏi nàng câu vừa rồi ”
“Vậy ngươi hỏi cái gì!”
“Trọng điểm!” Minh Húc nghiến răng nghiến lợi.
“Trọng điểm?” Triều Ca vẫn ngu người như cũ.
Minh Húc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rất muốn bổ đầu Triều Ca ra xem.
“Không được để cho hắn đụng vào nàng!”
Triều Ca hít sâu một hơi, nàng cảm giác mình thật oan uổng mà! Đây rõ ràng là câu tốt nhất mà! Lòng Minh Húc quả thực như mò kim đáy biển!
“Ta biết rồi! Ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn đụng vào ta!” Triều Ca thề thốt cam đoan.
Minh Húc thở dài, Triều Ca làm sao chậm hiểu như vậy, thật mệt tim. Triều Ca thở phào, Minh Húc sao lại âm tình bất định như vậy, thật đau tim.
“Vậy ngươi ngoan ngoãn đợi, bảo vệ tốt chính mình, ta đi đây.”
Triều Ca gật đầu, nhìn theo Minh Húc rời đi.
Nhưng Minh Húc mới đi một bước bỗng nhiên mạnh mẽ quay đầu lại, một cái hôn hướng lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-ca-hoang-trieu/1001457/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.