Thời gian trôi qua trong chớp mắt, Chu Triều Ca đã mười lăm tuổi.
Dung mạo hắn ngày càng tuấn lãng, hơi thở thanh mát, thoang thoảng mùi hương trong lành của lá biếc sau cơn mưa. Ngũ quan tựa như được danh gia tạc tượng dụng tâm điêu khắc tạo thành, đôi mắt ấy, như một tấm gương, phản chiếu cả đất trời mênh mông.
Cảnh vật vẫn còn đó, người vẫn đây, năm tháng vô thức lướt qua vai hắn, thời gian mông lung như một giấc mộng. Hắn luôn cảm thấy mê mang, thật sự đã mười lăm tuổi rồi sao? Hắn cố gắng ngoảnh lại nhìn mọi thứ sau lưng, nhưng quá khứ của hắn chỉ còn lại một dáng hình mờ ảo, vươn tay muốn chạm vào, lại nhàn nhạt tan thành mây khói trong lòng bàn tay.
Những gì đã qua đi, trước sau vẫn không cách nào tìm lại được.
Đôi khi nhìn ra ngoài từ cửa sổ Ngự thư phòng, chín tầng cung khuyết trong mắt hắn hóa thành một con mãnh thú hung tợn, đang nhe nanh múa vuốt với hắn, dường như muốn xé hắn ra thành từng mảnh vụn. Khi ấy hắn lại nhớ đến Du Vương, Thập hoàng tử của Mậu Đế, đó là hình ảnh duy nhất hắn không thể nào quên được, có lẽ là vì hắn ta không giống những người trong Đế kinh này.
Trong ký ức của hắn, đôi mắt Du Vương không có bóng tối...
Lúc này đúng vào mùa xuân, gió đông thổi tới mấy cánh đào, nhẹ nhàng rơi trên ngự án, Mậu Đế đang vung bút viết lia lịa vô thức dừng lại.
Cánh hoa đỏ thắm này, tựa như lệ, giống như huyết — Là nước mắt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-ca-nhu-ca-thuy-sac/2845562/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.