Trong Ngự thư phòng, Triều Ca cúi đầu mài mực cho Mậu Đế, Mậu Đế khẽ cất lời hỏi Du Vương: "Hoàng nhi, ngươi có muốn thứ gì không?"
Du Vương cung kính đáp: "Nhi thần không muốn bất cứ thứ gì cả, nhi thần chỉ muốn kịp trở về Giang Nam trước khi hoa đào nở rộ vào năm sau."
"Giang Nam... Nơi đó có người đang đợi ngươi sao?"
"Vâng ạ."
Mậu Đế khẽ thở dài, trong giọng nói có một nỗi sầu muộn không nói thành lời: "Hoàng nhi, ngươi như vậy, chẳng phải là đang hận trẫm sao?" Nghe vậy, toàn thân Triều Ca chấn động, thiếu chút nữa mài cả mực ra ngoài ngự án. Mậu Đế cao cao tại thượng, đã từng có dáng vẻ yếu đuối như thế này bao giờ?
Mậu Đế bỗng nhiên cười một cách mệt mỏi: "Các đại thần đều nói ngươi đam mê ca múa, thường lui tới chốn lầu hoa, không thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ giang sơn xã tắc. Thế nhưng ở đất phong của ngươi, chính sự luôn thanh minh, chưa từng có quan viên nào tham ô phạm pháp. Ngươi à... Tài hoa của ngươi, trẫm là phụ thân của ngươi, sao lại không biết chứ? Yêu cầu của ngươi, trẫm chuẩn tấu."
"Tạ ơn phụ hoàng." Trong mắt Du Vương ánh lên niềm vui và mong đợi không thể che giấu.
Mậu Đế đứng dậy đi đến bên cạnh Du Vương, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ xoa đầu hắn ta, giọng nói rất xa xăm: "Khi xưa thiên hạ chia bảy, Huyền quốc ở phương Nam và Mậu quốc chúng ta ngang tài ngang sức. Đáng thương cho Huyền Ai Đế quá cố chấp với hoàng vị, dồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-ca-nhu-ca-thuy-sac/2845561/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.