Trong lúc Phong Ly ra tay, Cao Vũ Tễ bắt chuyện với Chu Triều Ca để phân tán sự chú ý của hắn: "Tiểu tử họ Chu, rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn theo bà nương đó học kiếm? Nói thật, nếu không phải đã giao ước với lão cha của ta, sau khi học thành tài trở về nếu đánh thắng được ông ấy thì ông ấy sẽ cho ta tự do, không ép ta thành hôn ngay lập tức, không ép ta nghe mấy vị phu tử giảng giải, không ép ta ở trong tầm mắt của ông ấy, thì ta không thèm đến đây nhìn sắc mặt của bà nương đó mà sống đâu."
Mặc dù Chu Triều Ca và hai người huynh đệ đồng cảnh ngộ này đã quen biết hơn nửa năm, nhưng lời nói của hắn vẫn luôn rất ít, người khác không hỏi thì hắn sẽ không đáp, chưa bao giờ chủ động mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn có vẻ muốn né tránh họ, cho nên đối với mọi chuyện của Chu Triều Ca, hắn ta và Phong Ly cũng không biết rõ lắm.
"Là lệnh của hoàng thượng."
"Ồ? Vậy là hoàng thượng muốn ngươi tăng cường võ công à?" Cao Vũ Tễ không chịu nổi nóng bức liền lấy chiếc quạt dưới gối ra, phanh áo rồi quạt lấy quạt để vào ngực.
Chu Triều Ca không lập tức trả lời, trong phòng chìm vào một khoảng lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve bên tai, mùi rượu thuốc hăng hắc gay mũi tràn ngập khắp phòng, khiến cho sự yên tĩnh này càng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
"Hoàng thượng nói, vì tuổi trẻ, cho nên để ta xuất cung."
"Tuổi trẻ?" Cao Vũ Tễ nghiêng đầu, rõ ràng không hiểu ý trong lời hắn.
Sau khi bôi thuốc xong cho tay trái của Chu Triều Ca, Phong Ly liền ngồi qua bên kia giúp hắn bôi tay phải, hỏi: "Ngươi không hỏi thêm hoàng thượng điều gì sao?"
"Không có." Chu Triều Ca trả lời rất dứt khoát.
Phong Ly dừng tay, tựa như đã hiểu ra điều gì, hắn ta nghiêm túc nhìn Chu Triều Ca, ánh mắt như tên, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: "Triều Ca, trong cuộc đời của ngươi, đã từng tự mình đưa ra bất kỳ quyết định nào chưa?"
Câu hỏi từ trên trời rơi xuống này khiến Chu Triều Ca lập tức sững người, đôi mắt dần dần hiện lên một tầng mờ mịt, hắn cố gắng nhớ lại quá khứ mờ ảo của mình, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy đau đớn khó chịu.
"Không có." Hắn bỗng nhiên cảm thấy hai chữ này thốt ra vô cùng gian nan.
"Chẳng trách trí nhớ của ngươi lại tệ đến vậy, bởi vì cuộc đời của ngươi chưa bao giờ được nắm chặt trong tay mình; Trái tim của ngươi cũng chưa từng sống, ngươi chẳng qua chỉ là một con rối bị người khác điều khiển mà thôi." Lời nói của Phong Ly mặc dù không thể gọi là ôn hòa, nhưng Cao Vũ Tễ là bằng hữu thanh mai trúc mã với hắn ta, cũng chưa từng thấy hắn ta nói chuyện như vậy.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng, Cao Vũ Tễ nhìn Phong Ly, rồi lại nhìn Chu Triều Ca, cũng không dám xen vào nửa lời, hắn ta phiền não gãi đầu, trong đầu thầm nghĩ không biết có phải mình đã hỏi một câu không nên hỏi hay không.
Đôi mắt xinh đẹp trong trẻo như nước của Phong Ly nhìn thẳng vào Chu Triều Ca, có sự thấu tỏ, cũng có sự thất vọng. Trong lòng Chu Triều Ca đột nhiên dấy lên một cảm giác chột dạ, hắn cúi đầu, không dám nhìn hắn ta nữa.
Hắn sợ, hắn sợ trong mắt đối phương sẽ nhìn thấy một bản thân thảm hại.
"Ngủ đi."
Cuối cùng vẫn là Cao Vũ Tễ ra mặt hòa giải, thổi tắt ngọn nến.
Trong đêm, Chu Triều Ca trằn trọc không yên, không ngừng nghĩ về lời nói của Phong Ly, khó khăn lắm mới có chút buồn ngủ. Tiếp đó, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy tiếng sáo từ một nơi rất xa vọng lại, cảnh vật trước mắt cũng phủ lên một tầng sương trắng. Hắn không biết đây có phải là mơ hay không, chỉ như bị ma xui quỷ khiến, vô thức tiến về phía trước theo tiếng sáo.
Không biết mình đã đi bao lâu, sương mù trước mắt dường như đã tan đi một chút. Phía trước có một hồ sen, tiếng sáo truyền đến từ đó. Trong bóng tối, hắn lờ mờ nhìn thấy một bóng người mặc bạch y, vô cùng nổi bật. Hắn vội vã chạy về phía trước muốn nhìn rõ dung mạo của người đó, nhưng khoảng cách giữa bọn họ lại chưa bao giờ được rút ngắn.
Cuối cùng, tiếng sáo dần tắt, người đó buông tay xuống, quay đầu lại…
Chu Triều Ca đột nhiên mở bừng mắt, trước mắt chẳng có hồ sen nào cả, Cao Vũ Tễ ở giường bên cạnh vẫn đang ngáy khò khò. Hắn th* d*c trên giường một lúc, thì ra chỉ là một giấc mơ… Vừa định nhắm mắt lại, tiếng sáo chân thật rõ ràng truyền vào tai hắn, âm điệu ấy, vần điệu ấy, sao lại giống với tiếng sáo hắn nghe thấy trong mơ đến vậy. Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một tia sáng, vội vàng vén tấm chăn mỏng lao ra ngoài.
Trong lòng hắn có một âm thanh không ngừng thôi thúc hắn nhất định phải đi tìm người thổi sáo kia, chỉ cần tìm được người đó, những nghi hoặc vẫn luôn tiềm ẩn trong lòng hắn sẽ được giải quyết dễ dàng!
Trên trời, trăng thanh sáng rực đã bị tầng mây che khuất, nhưng đất trời trước mắt Chu Triều Ca lại tựa như được nhúng trong một tầng ánh trăng. Có lẽ đó không phải là cảnh tượng của hiện tại, mà là cảnh tượng trong mơ.
Hắn tỉnh lại từ một giấc mơ, bước vào một giấc mơ khác.
Dưới ánh trăng, con đường mòn trên núi mang một vẻ đẹp u huyền bí ẩn, những cành cây cổ thụ rủ xuống như tay áo của quỷ hồn, khi bị gió thổi qua lại giống như mái tóc dài bay bổng của thiếu nữ.
Dưới chân, những chiếc lá tàn và cành gãy bị giẫm lên phát ra những âm thanh lạo xạo giòn tan. Triều Ca lên đến đỉnh núi, nhìn thấy cách đó không xa có một thiếu niên áo đen đang đứng sừng sững, bóng lưng thẳng tắp dưới ánh trăng tựa như nguyệt yêu tuấn mỹ, dùng tiếng sáo của mình để mê hoặc thế nhân. Chu Triều Ca đột nhiên dừng bước, người đó ngẩng đầu nhìn thấy hắn, tiếng sáo cũng bỗng nhiên ngừng lại.
"Triều Ca…" Thiếu niên yêu mị tựa nguyệt yêu, đôi mắt trong như nước lấp lánh dưới ánh trăng.
"Phong Ly?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.