Năm Thiên Hữu thứ mười một, năm sau khi Chu Triều Ca thành hôn, Mậu Đế bệnh nặng, triều chính do thái tử Thừa Ân xử lý. Mấy năm sau đó, thế tử của Hoài Minh Hầu là Phong Ly đã bộc lộ tài năng trước mặt các quan viên, một bước trở thành cánh tay phải không thể thiếu của thái tử. Đến mùa thu năm Thiên Hữu thứ mười lăm, bệnh của Mậu Đế đã không còn cứu chữa được nữa.
Bước chân của xuân hạ lặng lẽ xa dần, màu xanh tươi đã phai hết, trăm hoa héo úa, lá tàn đầy đất, không biết đang vì ai mà sầu, vì ai mà bi. Hoàng hôn nắng chiều tựa như máu, cảnh sắc đẹp đến nao lòng, tựa như đang khẽ thở dài cho sự kết thúc của một sinh mệnh.
Tựa vào chiếc ghế mềm, Mậu Đế nheo mắt lại, Chu Triều Ca và thái tử Thừa Ân im lặng đứng sau lưng ông ấy, chờ ông ấy lên tiếng.
Ánh mắt sâu thẳm của Mậu Đế dừng lại trên dãy núi xa xa được ráng chiều bao bọc, tựa như đang hoài niệm về quá khứ xa xôi của mình.
Cảnh tượng trước mắt này, tựa đã từng quen. Năm đó khi Mậu Đế còn là thái tử, cũng đã từng cùng tiên đế sắp lâm chung ngắm nhìn giang sơn tú lệ này. Năm đó ông ấy không hiểu được nỗi bi ai của tiên đế, nhưng nay đã khác xưa, ông ấy cuối cùng đã hiểu năm đó phụ thân mình đang cảm khái điều gì.
Ông ấy đã lao lực nửa đời người trên ngự án, một lòng vì Đại Mậu, vì nhân dân, đã phá nát bao nhiêu hạnh phúc, giẫm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-ca-nhu-ca-thuy-sac/2845576/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.