Chu Triều Ca cuối cùng cũng có chút tức giận, giọng nói cũng vô thức cao lên: "Nếu ngươi cái gì cũng biết, tất cả những chuyện này rốt cuộc là vì sao? Tại sao ngươi vẫn còn hận? Tại sao ngươi nhất định phải tự ép mình đến chỗ chết?"
Phong Ly chỉ cười không nói gì.
Năm đó, cũng là một đêm, Chu Triều Ca đã vô cùng dịu dàng nói với hắn ta: "Có lẽ từ rất lâu trước đây, ta đã muốn gặp một người như vậy, vì ta vứt bỏ tất cả những gì người ấy vốn mang trên vai, cùng ta nắm tay đi chung đường, cùng ngắm hoa xuân trăng thu. Nhưng ta biết, ta không có được may mắn của người đó để gặp được một Du Vương khác. Ta đã gặp ngươi."
"Có lẽ là mệnh trời đã định."
Mệnh trời đã định Chu Triều Ca vì hắn ta mà dừng lại, hỏi hắn ta tên khúc nhạc đó.
Mệnh trời đã định người mà Chu Triều Ca gặp không phải là một Du Vương khác, mà là hắn ta.
Là số mệnh. Cho nên bọn họ đều không thể đảo ngược.
"Ta có một nhi tử, ngươi biết không?"
"Ừm."
"Giữa hai hàng lông mày của nó có một ấn ký giống như ngọn lửa, và nó là một đứa bé xinh đẹp." Phong Ly tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, ngươi sẽ không có cơ hội gặp nó, ta cũng sẽ không để nó bị lưu đày đến Tây Bắc."
Chu Triều Ca nghe vậy, lập tức hiểu ra, há hốc mồm cứng lưỡi nói: "Phong Ly, ngươi…" Hắn ta lại đi tìm một đứa trẻ vô tội để tráo đổi với nhi tử mình sao?
Phong Ly mặc dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-ca-nhu-ca-thuy-sac/2845577/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.