Ấn tượng về Lâu Thừa ngày càng rõ ràng hơn qua từng lần anh ta đưa cho tôi hai phần đồ ăn vặt, hai phần cơm trưa, hay hai món quà.
Tề Âm từng nói, cô ấy và anh ta không thân, trước khi đi học chỉ là quan hệ gia đình hợp tác làm ăn, còn người lớn trong nhà họ muốn tác thành cho họ.
Nhưng Tề Âm đã có người cô ấy thích.
Tôi nhớ, đó là một chàng trai cao gầy, không giàu có gì, không có gì đặc biệt, nhưng Tề Âm rất thích cậu ta. Hoặc có thể cô ấy thích sự kiêu ngạo không chịu khuất phục của cậu ta.
Khi ấy, Lâu Thừa rạng rỡ hơn bây giờ rất nhiều.
Anh ta thường nhảy đến trước mặt tôi, đưa cho tôi hai phần đồ, nhưng chẳng nói mấy câu. Tôi biết, một phần là cho Tề Âm, phần còn lại là tiền cảm ơn dành cho tôi.
Anh ta có vẻ ngoài rất đẹp.
Ít có chàng trai nào sở hữu làn da trắng, môi đỏ, dáng người cao ráo như anh ta. Khi sôi nổi, anh ta tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Nhưng khi ngồi học hay làm việc, anh ta lại toát lên sự trầm lặng và chín chắn.
Thực ra, rất lâu trước đó, tôi và anh ta đã có một lần chạm mặt.
Lần gặp đó, khiến tôi mơ đến tận mấy đêm.
Đó là một buổi tối chẳng có gì đặc biệt. Tôi cầm hai chiếc bánh kẹp trứng mua ở ngoài trường, chờ Hứa Thanh Hà tan học.
Nhưng buổi tối ấy, lại trở thành một ký ức khó quên. Tôi chỉ có đúng hai chiếc bánh kẹp trứng trong tay, còn số tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-cam-on-chong-cu-nhieu-nhe/2781732/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.