Tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy.
Giọng nói của anh ta vọng đến từ phía trước. Lúc đó, tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ta, cùng với mái tóc khẽ tung bay trong gió.
“Cô một mình ăn được hai phần bánh kẹp trứng, cũng ghê đấy.”
Về sau.
Hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí tôi rất lâu.
Về sau, Lâu Thừa thường xuất hiện trước mặt tôi, mang theo đủ loại đồ ăn, quà tặng. Tôi đều chuyển hết cho Tề Âm, cùng với đó là một cảm giác xao xuyến mơ hồ mà tôi không hiểu rõ.
Mọi chuyện thay đổi vào mùa đông năm thứ hai.
Tôi đang ôm máy tính ngồi dưới tầng thì tận mắt chứng kiến cuộc cãi vã giữa Lâu Thừa và Tề Âm.
Hiếm khi thấy Tề Âm mất bình tĩnh đến vậy. Cô ấy nói Lâu Thừa đừng mơ tưởng nữa, cô thà thối rữa ở nhà cũng không muốn dính dáng đến anh ta. Cô nói Lâu Thừa là người cô từng gặp mà vô liêm sỉ nhất, khiến người ta ghê tởm nhất.
Tôi đứng ngoài cửa, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, mắt thấy Tề Âm sập cửa đi vào.
Lâu Thừa đứng giữa màn đêm, cho đến khi tôi đi ngang qua anh ta, ánh mắt anh ta mới hơi dao động.
Tôi nghĩ, với một người yêu cô ấy như vậy, lời của Tề Âm chắc chắn rất đau lòng.
Đó là một trong số ít những lần chúng tôi trò chuyện. Tôi nói, có lẽ Tề Âm bị gia đình gây áp lực, cô ấy vốn không phải người nóng tính như vậy.
Lâu Thừa cúi đầu, đưa đồ trong tay cho tôi.
Giọng anh ta lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-cam-on-chong-cu-nhieu-nhe/2781733/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.