Hôm sau trời vừa sáng, cha con Đào gia đã chạy về thành phố S.
Đào tiên sinh vừa vào cửa, chưa kịp buông xuống hành lý, vội vàng hỏi: "Lam Lam đâu rồi?"
Diệp Khiên chỉ chỉ trên lầu, nói: "Vừa mới ngủ, hai ngày này chị ấy không ngủ không nghỉ tìm người, thật vất vả mới nghe khuyên ngăn, để chị ấy ngủ một lát đi."
Ông cùng Hoắc Phương bởi vì lo lắng đã chuyển đến Tân Uyển ở tạm.
Đào tiên sinh nhíu mày, đưa hành lý cho dì giúp việc, ngồi xuống ghế sa lon.
"Cảnh sát nói thế nào."
Sắc mặt Diệp Khiên âm trầm, nói: " Xác nhận sơ bộ, là âm mưu bắt cóc, dám lớn mật bắt cóc mà hoàn mỹ tránh được camera giám sát khu vực công cộng. Hai ngày nay, cũng không có người liên hệ bọn em yêu cầu tiền chuộc, sợ rằng cái bọn họ muốn không phải tiền, mà là trả thù."
Sống lưng Hoắc Phương khẽ run lên, nói: " Tính tình Tiểu Hinh so với mẹ con bé còn tốt hơn, có thể kết thù oán với ai được."
Diệp Khiên lạnh nhạt nói: "Tiểu Hinh đương nhiên là đứa trẻ ngoan, chỉ sợ người lớn làm chuyện sai lầm, liên luỵ đến con trẻ, anh suy nghĩ một chút cha của con bé đã đụng đến người nào rồi."
Đàm Diệu Uy trên thương trường luôn luôn không từ thủ đoạn, chưa từng cho đối thủ để lối thoát, đắc tội qua không ít người, nếu thật sự là như vậy, Đàm Hinh không thể nghi ngờ là lành ít dữ nhiều.
Không khí trong phòng khách trong lúc nhất thời trầm xuống.
Hốc mắt Hoắc Phương phiếm hồng, bất an
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-roi-cam-on/253414/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.