Sắc mặt Lý Phi cứng lại.
Bà ta cúi đầu xuống, hơi né tránh ánh mắt, trên mặt cười khổ nói: "Nó! không có nói gì, chỉ bảo tôi chăm sóc cho cô thật tốt.
"
Sanh Ca cau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc, rõ ràng là không tin lời bà ta nói.
Lý Phi nói tiếp: "Thật ra về cái chết của nó, tôi không trách gì cô cả, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu như lúc trước tôi không đối xử cay nghiệt với cô, mà đối xử tốt với cô, thì có lẽ cô sẽ không nản lòng thất vọng muốn ly hôn, nó cũng sẽ không vì thế mà cố gắng nối lại mối tình cảm này…"
Bà ta không nói được nữa, nước mắt lại rơi xuống.
Sanh Ca đưa cho bà ta một hộp khăn giấy, hốc mắt cô lại đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại: "Cho dù lần này bà có thật lòng hay không, thì ngày mốt tôi sẽ đích thân đến nhà cũ một chuyến, trả lại nhà cũ cho bà.
"
"Thật ư?"
Lý Phi càng khóc lớn hơn: "Thực xin lỗi, cô là người con gái tốt nhiều như vậy, đều tại tôi trước đây không biết trân trọng, thực sự xin lỗi! "
Sanh Ca lại mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Tôi chỉ là không thiếu tiền, cũng không thiếu nhà để ở thôi, vậy nên bà không cần cảm ơn tôi, những ân oán giữa tôi và bà, Phong Ngự Niên anh ta…đều giúp bà trả hết rồi.
"
Trong lòng bà ta càng cảm thấy có lỗi, khóc đến nỗi lưng co quắp.
Sanh Ca thấy bà ta khóc thảm thương như thế, bước tới, nhẹ nhàng vỗ lưng bà ta giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-xong-toi-tro-thanh-phu-ba-bac-ty/967176/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.