Lý trí một lần nữa tỉnh táo lại, cô cúi xuống nhìn cái lọ màu xanh trong tay, hai tay không nhịn được mà run lên rẩy.
Sanh Ca trả lại lọ tro cốt cho Tự Niên, cô cắn chặt môi, lắc đầu cười gằn.
"Tôi không tin, có giỏi thì kêu Phong Tự Niên đích thân ra nói chuyện với tôi!"
"Cô Sanh Ca! "
"Cút!"
Sanh Ca bật cười, cười điên cuồng, cô lui lại sau một bước, nặng nề đóng cửa lại, ngăn cách mình với toàn bộ đám người bên ngoài.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cố gắng ổn định cảm xúc, giữ lại cho mình chút lý trí.
Vừa ngồi xuống ghế sô pha, cô lại nhìn thấy mảnh giấy nhớ mình vừa lấy xuống.
Cô cầm lên, nghiêm túc đọc lại dòng chữ viết trên đó lần nữa.
Còn nhớ ngày hôm đó, ngày mà anh ôm cô vào trong lòng, ôm rất chặt, lúc đó cô không để ý, giờ nghĩ lại, hình như ngày hôm đó cô có thấy đáy mắt anh ửng đỏ!
Anh đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, cho nên trước khi cô rời khỏi thành phố Phương, mới cố gắng chuẩn bị cho lần gặp mặt cuối phải không?
Nhưng mà!
Không tận mắt nhìn thấy thi thể của anh.
Cô không tin! Có chết cũng không tin!
Lộc Thập Cửu không ở biệt thự, là bởi vì anh ta cùng bọn Tự Niên đi hỏa táng cho Phong Tự Niên, lát nữa sẽ trở về.
Lúc bị Sanh Ca gọi vào, trên gương mặt anh ta vẫn không giấu được vẻ bi thương.
Sanh Ca đờ đẫn ngồi trên sô pha, cô không có vẻ gì là đau đớn, không rơi nước mắt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-xong-toi-tro-thanh-phu-ba-bac-ty/967185/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.