Mưa ngày càng nặng hạt, vệ sĩ đứng che ô cho Lý Phi.
Bà ta đi đến một chỗ không có người để đọc thư.
Không một ai nhìn thấy sắc mặt của bà ta thay đổi đột ngột từ vẻ đau thương sầu bi sang không gì có thể hình dung được.
Bà ta vo chặt bức thư trong tay, ánh mắt vô cùng phức tạp, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, bà ta mới cất thư đi rồi trở lại trước mộ phần của Phong Ngự Niên.
"Mẹ, anh nói gì vậy?"
Lý Phi như người mất hồn, chẳng buồn để ý tới Phong Thanh Thanh, giống như bà ta không nghe thấy câu hỏi của con gái.
"Mẹ, mẹ sao vậy? Đừng làm con sợ! Rốt cuộc anh ấy nói gì vậy?"
Phong Thanh Thanh định lấy thư trong tay Lý Phi để đọc, nhưng bà ta tránh không cho cô ta làm thế, Phong Thanh Thanh cảm thấy kỳ lạ, nhất quyết đòi xem.
Trong lúc nguy cấp, trước mặt tất cả mọi người, Lý Phi vội vò nát bức thư mà trước đó bà đã giở ra đọc, sau đó nhét vào miệng, nuốt chửng.
"Mẹ, mẹ làm gì đó!"
"Bà Phong, bà!"
Tất cả mọi người đều ngơ ngác trước hành động của Lý Phi.
"
Lý Phi không giải thích, bà lập tức xông ra ngoài trời mưa tầm tã, sà xuống ôm lấy bia mộ của Phong Ngự Niên, khóc lóc thảm thiết: "Con trai ơi! Con trai ngoan của mẹ! Con còn trẻ như vậy mà tại sao lại bỏ đi không lo cho mẹ và em gái con nữa! "
Bà ta cứ gào khóc đến lạc cả giọng, trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-xong-toi-tro-thanh-phu-ba-bac-ty/967184/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.