"Đừng đụng, bẩn.
"
Sanh Ca nhìn anh, mạch suy nghĩ rành mạch: “Đây là máu tươi, nói rõ là vừa rôi ở đây đã xảy ra chuyện gì đó, lúc anh và Tự Niên đến đây không thấy gì sao?”
Phong Ngự Niên không nói gì liếc mắt nhìn Tự Niên một cái.
Tự Niên hiểu ý, giải thích: “Là tôi vào trước, lúc tôi vào vừa hay thấy có người nhảy ra khỏi cửa sổ chạy đi, cho nên tôi dùng đao nhỏ làm người đó bị thương, có lẽ là… máu người đó để lại.
”
“Người đó đâu? Với thân thủ của anh vậy mà kẻ đó lại có thể chạy thoát sao?”
Tự Niên nhất thời nghẹn lời, giả bộ xấu hổ gãi gãi đầu: “Xin lỗi, là do tôi sơ xuất, kẻ đó có đồng bọn nên tôi cũng không đuổi theo.
”
Thôi được rồi.
Đã không đuổi kịp thì chẳng có gì để hỏi cả.
Cô liếc nhìn Phong Ngự Niên lần nữa, thấy anh có vẻ ổn ngoại trừ sắc mặt và đôi môi có hơi tái nhợt, anh thực sự là bị cảm lạnh sao?
“Đi thôi, về biệt thự.
”
Sanh Ca quay người đi ra ngoài.
Phong Ngự Niên đi theo sau cô.
Mỗi một bước đi của anh, vết roi trên lưng lại bị căng ra, đau đến tột cùng khiến anh không cách nào vững người được, cả người vô lực.
Tự Niên tay mắt lanh lẹ tiến lên đỡ lấy cánh tay anh.
Sanh Ca nghe thấy sau lưng có động tĩnh, dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Làm sao vậy?"
Phong Ngự Niên hít một hơi, khóe miệng giật giật: "Không có gì, cậu ta trượt chân.
"
Tự Niên:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-xong-toi-tro-thanh-phu-ba-bac-ty/967195/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.