Nói xong câu này, Tự Niên nghênh đón ánh mắt sắc bén lạnh lùng tức giận của Phong Ngự Niên.
Anh ta cũng biết bản thân quá nóng vội, nói sai, tát vào mặt mình hai cái, cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi boss, là tôi quá kích động, không có ý mắng anh.
”
Hai cái tát kia, anh ta dùng sức rất nhiều, khóe miệng bị rách, rướm máu.
Mặc dù hốc mắt đỏ lên, vẻ mặt rất khó chịu, dáng vẻ không phục.
Phong Ngự Niên xoa dịu đau đớn trong cơ thể, cũng không còn sức mà so đo tính toán với anh ta, giọng nói yếu ớt.
“Tôi sẽ trở về, nhưng trước tiên phải xử lý xong chuyện của Sanh Ca bên kia đã, cậu bảo Thập Niên trở về trước một chuyến, hỏi có thuốc tạm thời ức chế S404 không, ngoài ra tìm thuốc trị sẹo cho tôi luôn.
”
Tự Niên cạn lời: “Boss đã đến lúc nào rồi mà anh còn lo vết thương có để lại sẹo không chứ, đẹp quan trọng hơn? Hay tính mạng quan trọng hơn chứ!”
Phong Ngự Niên âm trầm nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói lạnh lùng: “Chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, tiếp tục đi.
”
Tự Niên hít một luồng khí lạnh, không dám trì hoãn nữa, lại hung hăng đánh mình một cái bạt tai, khuôn mặt sưng phù lên.
Boss nhà mình không bảo dừng, anh ta đang muốn tiếp tục thì Phong Ngự Niên lên tiếng ngăn cản: “Đủ rồi.
”
Tự Niên ủy khuất xoa xoa khuôn mặt mình.
Tố cáo boss nhà mình quả thực vô tình vô nghĩa!
Chỉ một lòng muốn theo đuổi vợ mà không cần người anh em đã từng cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-xong-toi-tro-thanh-phu-ba-bac-ty/967223/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.