Trương Bá trưởng lão nói:- Thôi, thiếu gia trở về là tốt rồi, bây giờ bốn người chúng ta xin lui, để gia nhân được sum họp!Bốn vị trưởng lão hành lễ với lão gia tử, gia chủ, rồi lại hành lễ với Thanh Ngọc, sau đó mau chóng đi ra ngoài, vừa đi còn vừa bàn luận sôi nổi.Lúc này, lão gia tử làm gì còn cái vẻ uy nghiêm bệ vệ, lao xuống cầm lấy tay Thanh Ngọc mà nói:- Cháu ta giỏi quá! Ha ha ha ha! Con có trách gia gia không?Thanh Ngọc thấy vậy, cũng mỉm cười, nói:- Trách gia gia thì con về đây làm gì?Lúc này, Trần Yên đã nhào vào người Thanh Ngọc mà khóc nức nở, Nguyễn Thành cũng nhìn lão gia tử, hai cha con gật đầu.Lão gia tử nói:- Được rồi được rồi, lớn rồi mà khóc như trẻ con vậy, đi, cả nhà ta đi xem cháu dâu! Nghe nói đứa nào cũng xinh như hoa, ta đây phải đi xem xét một phen! Ha ha ha!Trần Yên cũng lau nước mắt, nói:- Đúng rồi đúng rồi, xem con dâu, đi, dẫn nương đi xem con dâu.…Bốn người vừa hạ xuống, thì đã tới một khoảng đất bằng vô cùng rộng rãi, đằng xa lại nhìn được ra biển, lão gia tử nói:- Nơi đây kiến tạo lên một môn phái cũng không tệ, để ta sai người giúp con!Thanh Ngọc hỏi:- Gia gia, biển này thông đi đâu vậy ạ?- Đây là Nội Hải của Trung Vực, thông thẳng ra đến Vô Tận Hải, bên trong có rất nhiều bí cảnh và tài nguyên.Thanh Ngọc cũng không nói gì, vung tay ra, lập tức mảnh đất bằng này hóa thành một bình nguyên vô cùng to lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-de-quan/1741904/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.