Sau khi nuốt chửng thuồng luồng đen, cơ thể Tiểu Bàn Tử đã không còn mờ ảo như trước nữa.
Trước đây dù cơ thể có ngưng tụ đến đâu cũng có thể nhìn ra, Tiểu Bàn Tử là sự tồn tại của Linh thể.
Chứ không phải là cơ thể thật sự.
Nhưng giờ Tiểu Bàn Tử đã có cơ thể thật sự rồi.
“Ai cho nhóc ăn thuồng luồng đen của tôi?”
Trần Thuận chất vấn.
thuồng luồng đen này rất có tác dụng với hắn.
Hắn đang định luyện nó vào trong kiếm Luyện Ngục, để trở thành một linh khí có một không hai.
“Là... là do tôi vừa mới tỉnh dậy nên đói quá!”
Tiểu Bàn Tử cười hì hì nói.
“Hơn nữa, nếu không phải tại anh, sao tôi lại ngủ sâu như thế chứ, tôi lỡ ăn mất một con thuồng luồng đen của anh thì sao nào?”
Tiểu Bàn Tử hỏi ngược lại.
Trần Thuận hận không thể bóp chết Tiểu Bàn Tử.
Nhưng cuối cùng tay hắn vẫn không dùng sức.
Mà thả Tiểu Bàn Tử ra.
Chuyện này, quả thật Tiểu Bàn Tử nói rất đúng.
Nếu không phải tại hắn, Tiểu Bàn Tử sẽ không ngủ sâu như thế.
Nhưng.
“Nếu nhóc đã ăn thuồng luồng đen của tôi, vậy thì nhóc phải đền bù cho tôi một linh khí, tôi thấy sau khi nuốt chửng thuồng luồng đen, nhóc rất thích hợp làm một linh khí.”
Trần Thuận nhìn Tiểu Bàn Tử với ánh mắt sáng rực.
“Mắt... mắt anh bị gì vậy?” Tiểu Bàn Tử hoảng sợ nói.
Quả thật nhóc rất thích hợp để làm một linh khí.
Nhưng sao nhóc có thể đồng ý để mình bị Trần Thuận luyện thành linh khí chứ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-de-truyen-ky/1166558/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.