“Nếu hai vị đã đi cùng nhau, hay là, hai vị…?”
Lễ tân của khách sạn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Vốn dĩ hai người một nam một nữ giống như hai người trên cơ bản đều là khách qua đường, hai người ở một phòng, nhưng Trần Thuận lại nói là muốn hai phòng khiến lễ tân khách sạn hơi chột dạ.
Trần Thuận nghe vậy, hơi cau mày lại.
Đúng lúc này Thiên Tuyết lại mở miệng nói ra: “Anh Trần, nếu chỉ còn một phòng vậy chúng ta ở chung đi!”
Lúc nói lời này, trên gương mặt trắng như tuyết của Thiên Tuyết đã đỏ ửng.
Đôi tay như ngọc kia cũng siết chặt lại thành nắm đấm, mồ hôi hơi ươn ướt.
“Nếu cô không ngại, vậy ở một phòng cũng được!” Trần Thuận nói.
Đạt tới Thần Hải Cảnh, gần như là một tháng không được ngủ, nhưng hắn lại không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Buổi tối cũng gần như là đều tu luyện.
“Được rồi, mười khối linh thạch hạ phẩm một đêm, xin hai vị chờ một lát.”
Người lễ tân lập tức nói, không dám lơ là chút nào.
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa lại có hai người đi vào.
Một người trong đó hơi xấu xí, một người có vóc người cường tráng.
“Rất xin lỗi, chúng tôi muốn căn phòng này.”
Người đàn ông lực lưỡng kia để trần hai tay, trên đó là vết sẹo chi chít, nhìn vô cùng dữ tợn.
Sau khi đi vào, bọn họ đi thẳng tới bên cạnh Trần Thuận và Thiên Tuyết, nói với lễ tân khách sạn.
Như thể bọn họ không hề nhìn thấy mấy người Trần Thuận.
“Hai vị, cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-de-truyen-ky/1166787/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.