"A Đình, ngươi như vậy..."
Vi Nhã ngồi trên trường kỷ nhìn Lục Đình đối diện, ngón tay thon dài xinh đẹp vuốt nhẹ mép chén, khuôn mặt nhợt nhạt không chút thần sắc.
"A Nhã, ngươi đừng mềm lòng như vậy. Những gì nhà họ Mặc gây ra cho người, thế này chẳng phải quá nhẹ hay sao?"
Lục Đình hờ hững nhìn Vi Nhã, khuôn mặt vẫn luôn giữ nét bình thản.
"Ta..."
Vi Nhã siết chặt chén trà trong tay, nước trà nóng liền đổ lên y phục tinh xảo, thấm vào da thịt nàng.
"A Huyên!"
A Huyên ở bên ngoài giẽ cửa liền hốt hoảng chạy vào, lo lắng đỡ Vi Nhã ngồi dậy.
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt thẫn thờ nhìn về bức hoạ đối diện.
Phải rồi, sau tất cả những gì bọn họ làm với nàng, sao nàng có thể nương tay được chứ?
"Tiến hành kế hoạch đi"
Mạc Vi Nhã kiên định nhìn Lục Đình, những sự thương xót dành cho Mặc Uyên trước kia đều tan biến.
"Được"
Lục Đình mỉm cười nhìn nàng, trong lòng âm thầm tán thưởng. Có thể khiến cho một Mạc Vi Nhã mềm yếu phải ra tay ngoan độc như vậy, ắt hẳn Mặc gia kia có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể xoá sạch tội lỗi.
"Vậy ta đi trước, ngươi mau nghỉ ngơi"
Lục Đình ân cần dặn dò Vi Nhã rồi quay lưng rời đi.
"Tiểu thư, nước đã chuẩn bị xong"
Vi Nhã ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Lục Đình xa dần, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng không thể mềm lòng!
...............
"Hoàng thượng, người không muốn đến thăm Ninh Quý phi sao?"
Lý Tú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-hau-yeu-co-phuc-thu/2470410/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.