Liễu Dật tiếp lấy, nhìn thật kỹ chiếc khăn được gọi là Vong Hồn này, khăn màu trắng bạc, mềm mại lạ thường, chất liệu không hiểu dệt bằng gì mà không phải trù đoạn hay vải bố, từ giữa phân ra hai mặt đều thêu hình hai con chim điêu ngược chiều với một con rồng bay phía trên. Y lấy làm kỳ quái: "Đây không phải là khăn che mặt sao? Cho ta để gì? Bảo ta đi làm cường đạo à? Khăn che mặt này không có chỗ buộc, làm sao mà đeo được?"
Chiến thần lắc đầu nói: "Theo một truyền thuyết cổ xưa, vào ba nghìn năm trước, có một đại tướng quân cực kỳ nổi tiếng, chỉ huy ba quân tướng sĩ chống giặc ngoài biên ải, nhưng kẻ thù quá mạnh, sau mấy lần giao phong thì tổn thất nghiêm trọng."
"Vì vậy, vị tướng quân gọi sáu thợ rèn giỏi tới, chế tạo sáu loại mặt nạ khác nhau, chọn lấy một cái màu trắng đặt ra tên là Vong Hồn, rồi trước mặt ba quân tướng sĩ tướng quân ngửa mặt lên trời thề rằng nếu không đuổi kẻ thù khỏi đất nước sẽ không bao giờ chường mặt thật để gặp mọi người. Vị tướng quân đã đeo Vong Hồn suốt hai mươi sáu năm, cuối cùng đuổi được quân địch, nhưng ngay thời khắc thắng lợi thì Vong Hồn cũng rơi xuống, bởi qua hai mươi sáu năm, nó đã nhiễm vô số tinh huyết, trở thành một vật tà ác, chỉ cần người nào có bản tính khát máu, nó sẽ dính chặt vào mặt."
Liễu Dật nhìn vào mắt chiến thần: "Ý ngươi là trong lòng ta có thiên tính khát máu, không cần dây buộc gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-kiem-luc/1914193/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.