Dù bạn có không phải là người đa sầu đa cảm, bạn cũng không thể ngăn tiếng thở dài. Tại sao sinh mệnh mỹ lệ luôn ngắn ngủi? (Cổ Long – Ngữ)
Một người từng có được người mình thực sự thương yêu, lúc mất đi người thương, có lẽ người đó thấy tất cả thế gian này đều vô nghĩa. Ái tình vĩ đại như thế, cũng lại không thể hiểu nổi như thế.
Trên thinh không, mưa không ngừng trút xuống, gió lùa qua Liễu Dật và Cát Lợi Nhi. Liễu Dật ôm lấy thân thể đã lạnh giá, trong lòng chỉ còn một cảm giác duy nhất - thống khổ.
Thời gian lặng lẽ qua, gió thổi bay mái tóc dài của Liễu Dật, dưới ánh đèn âm u đó, mái tóc nhạt dần màu đen; bi thương , thống khổ, âu sầu, phẫn nộ vô hạn giao thoa lại, trong chỉ trong một đêm đã nhuộm bạc trắng mái đầu y.
Mưa ngớt dần, gió thổi mây tan khiến bầu trời hửng lên, vừng thái dương mọc lên từ đằng đông, chiếu sáng vạn vật, ánh nắng ấm áp như tiếp sức sống cho mọi sinh mệnh trên mặt đất, nhưng thi thể Cát Lợi Nhi vẫn lạnh giá, bởi vầng dương không thể làm cho nàng ấm lại.
Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi, chậm rãi đứng lên, quay người rời khỏi ngôi đình, đi về "nhà".
Cũng lúc đó, Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu, tất cả đã đến nơi, chứng kiến cảnh tượng ở Liễu phủ, mọi người toả ra đi tìm Liễu Dật, cuối cùng đã nhìn thấy tờ giấy tại cửa đại sảnh, biết là y tới đây, ba người sợ rằng y gặp chuyện chẳng lành, liền chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-kiem-luc/1914196/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.