Trịnh Phàm vẫn tin tưởng phán đoán của Tứ Nương, nếu như tên nam tử lôi thôi trước mắt này muốn giết hắn, với khoảng cách hiện tại, hắn không chạy thoát được.
Như vậy, trước mắt, chỉ còn hai lựa chọn.
Thứ nhất: A ha ha ha, ta đi nhầm cửa, huynh đệ tiếp tục dùng bữa.
Còn lại: nếu đánh không lại, vậy thì tới ngồi cùng, cùng ăn!
Trịnh Phàm thả tấm màn che, thoải mái đi vào, ngồi trước mặt nam tử lôi thôi.
Nam tử lôi thôi ngẩng đầu nhìn Trịnh Phàm, vẫn tiếp tục dùng đũa gắp một miếng sủi cảo trong nồi đưa lên miệng.
Nóng, hắn vừa ăn vừa thổi phù phù, cổ ngẩng cao, ừng ực hồi lâu mới nuốt xuống.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái:
- Ăn như vậy chưa đúng, ăn lẩu, sao có thể không dùng nước chấm?
Nói xong, Trịnh Phàm ngắc tay với Tứ Nương.
- Tứ Nương, đem gia vị tới đây, ăn lẩu không có nước chấm, thực sự khinh nhờn với nồi lẩu.
Nam tử lôi thôi nghe vậy, bỗng nở nụ cười.
Tựa như hiểu điều Trịnh Phàm đang làm.
Nhưng Trịnh Phàm lại cũng không sợ đối phương hiểu được chuyện gì, bởi ý của hắn, còn rất nhiều.
Từ Quách Tính, Hoàng Dung, tới Trương Vô Kỵ, Tiêu Viêm…
Tình tiết nhân vật chính thu được ưu ái của đại lão, Trịnh Phàm hiểu quá nhiều.
Nhân sinh, vốn là ý đồ cùng phản ý đồ.
Hoặc, đem nay thu được kỳ ngộ đầu tiên khi tới thế giới này. Hoặc, sang năm mấy người người mù tới đây, thắp cho hắn một nén hương.
Tứ Nương thấy Trịnh Phàm trầm ổn ngồi xuống, nàng cũng không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-lam-thien-ha/2524183/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.