Hai sư phụ nhìn nhau nửa ngày, Thiên Đạo Cung Chủ khẽ thở dài, gằn từng tiếng:
- U Nguyệt, nếu vi sư không đồng ý thì sao?
Lý U Nguyệt thân thể mềm mại khẽ run lên, khuôn mặt không chút tỳ vết tái nhợt.
Nàng khẽ cắn môi anh đào, chậm rãi quỳ trên mặt đất, nói:
- Sư phụ, U Nguyệt luôn kính trọng sư phụ, ân mười năm dạy dỗ U Nguyệt suốt đời không quên. Tuy nhiên, U Nguyệt trước có phu quân, sau có sư phụ, xin sư phụ thứ tội cho.
- Hì hì hì hì, hay cho trước có phu quân, sau có sư phụ, hì hì hì.
Thiên Đạo Cung Chủ đứng dậy, tức giận mà cười, bộ ngực no tròn run nhè nhẹ, hiển nhiên rất là tức giận.
Đột nhiên, tiếng cười đột nhiên ngừng lại, Thiên Đạo Cung Chủ liếc Lý U Nguyệt, lạnh giọng ra lệnh với bên ngoài:
- Người đâu, đưa nàng vào cấm cung, diện bích ngàn năm!
- Tuân lệnh!
Theo tiếng là một bóng trắng từ ngoài điện bay vào, lao hướng Lý U Nguyệt.
Nghe sư phụ tuyên án, trên mặt Lý U Nguyệt trên mặt không có chấn kinh, không có e sợ, có chỉ là một tia thất vọng và quyết tuyệt.
- Sư phụ, thứ cho U Nguyệt vô lễ!
Mắt thấy bóng trắng chộp đến, Lý U Nguyệt xin lỗi rồi *bùm* một tiếng, phát ra màn sáng trắng, thân thể mềm mại bỗng biến mất.
Hai tay bóng trắng chụp hụt, hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của người đàn bà trung niên. Bà ngơ ngác rồi nhíu mày, biểu tình tức giận.
Không ngờ một tiểu cô nương trung kỳ long biến cảnh chạy thoát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-long-phien-thien/188407/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.